Thứ Sáu, 30 tháng 9, 2011

ANH VÀ ĐÊM

Đêm - Nhiều khi quá dài, đôi khi lại quá ngắn. Từ nhiều đêm đã qua trong cuộc đời ấy, xin chép lên đây những bài thơ của đêm, của những phút tĩnh lặng đến gần như tuyệt đối của không gian nhưng lại đầy những chuyển động của tâm trạng. Đêm và nỗi nhớ người yêu cũ ...

ANH VÀ ĐÊM

Anh  trở về đây chẳng gặp em
Đâu rồi một góc phố thân quen
Đâu rồi lời hẹn mùa xuân trước
Gió bấc mênh mang cơn khát thèm.

Nắng có về xuân, rét vẫn vương
Em nhớ gì không một đoạn đường
Hoa đào còn nở đường một lối
Mà sao chúng mình chẳng còn thương?

Anh trở về đây mong gặp em
Về đâu, về đâu hỡi phố quen
Em tránh mặt anh hay em đã ...
Để  mặc hoa kia rớt xuống thềm.

Anh lại ra đi mang buồn thêm
Mỗi mùa xuân đến làm sao quên
Bè bạn trang lứa trong hạnh phúc
Nước mắt lại rơi. Anh và đêm

Chu Hồng Đông
Sáng tác: Năm 2005

Cùng lắng nghe Ngọc Sơn ca bản "Đêm cuối" với những lời đầy chân tình, mộc mạc: Người ơi! có nhớ có thương một người ...
Và đêm với người bạn tri kỷ trong cuộc sống, không may vì bệnh đã rời sống ...

ĐÊM LẠNH CHỜ NGƯỜI

Đêm nay lạnh tôi thắp hương chờ bạn
Thương phận mình đã gặp lắm gian nan
Tình xa rồi, sự nghiệp cũng dở dang
Đêm cô độc để cõi lòng than thở.

Đêm nay lạnh tôi đọc lại bài thơ
Bạn viết tặng cho một thời hoa đỏ
Ở ngoài kia lạnh lùng từng cơn gió
Chó cắn ma và văng vẳng tiếng gà.

Đêm nay lạnh tôi thắp hương chờ bạn
Tan năm canh vẫn chẳng thấy người đâu
Ở bên kia thế giới có thâm sâu
Cho tôi gửi chén rượu nồng tri kỷ.

Chu Hồng Đông
Tháng 4 năm 2000 - Đêm nhớ người bạn thân đã qua đời.

Và có những đêm của ngà say qua men rượu ...

ĐÊM LY BIỆT

Uống đi em ly rượu đêm thôi lạnh
Ly rượu đêm đơm ánh trăng vừa đầy
Uống đi em, uống để mình thêm say
Để trong mơ ta sống ngày tháng cũ.

Mai anh đi là tình ta đã phụ
Công em chờ, công em nhớ từng đêm
Uống đi em ngày tháng cũ êm đềm
Đã trôi dạt về bến bờ xa lạ.

Người ở lại, người ra đi, thôi đã
Là hai người là hai lối khác nhau
Nhưng chung đường bởi hai tiếng đớn đau
Hai kẻ cùng thiếu trong nhau một nửa.

Chu Hồng Đông
Tháng 3 năm 2002.

Và đêm nào cũng thế, đều tắt hẳn khi ánh bình minh hé rạng từ trời đông (Hồng Đông) để bắt đầu ngày mới với những niềm vui, nỗi buồn hay lạc quan tin tưởng mới.
Bài viết: Chu Hồng Đông

Thứ Tư, 28 tháng 9, 2011

GIỮA TRONG VEO MUỐN HÁT LẠI ĐỜI MÌNH

TÔI YÊU QUÊ TÔI ...
 (Chu Hồng Đông - Với Bảo tàng Văn hóa các dân tộc Việt Nam, thành phố Thái Nguyên)
Sắp sang tháng 10, có nghĩa là một tháng nữa thôi, Thái Nguyên quê tôi bước vào ngày hội lớn. Liên Hoan trà Quốc tế Thái Nguyên, Việt Nam năm 2011. Giờ này dù nhiều công trình vẫn đang gấp rút để hoàn thành kịp với tiến độ yêu cầu của Lễ hội, nhưng bản thân thành phố thôi đã khoác lên mình một diện mạo rất mới. Sặc sỡ với những sắc hoa vàng, hoa đỏ, những biểu tượng của lá chè xanh, của festival trà quốc tế. Ngày hội lớn đã gần kề.
Chiều nay tan làm ở Sở, chẳng hiểu sao tôi lại thích đi ngắm thành phố này đến thế. Không vội vàng lo cho bữa cơm chiều của cả nhà lúc 6h30 như thường lệ, không còn nhiều lắm việc đang chờ khi ngày mới tới, tôi thong thả trôi xe trên đường phố. Phố núi trung du hết chiều đã lên đèn. Xưa tôi cứ nghĩ Thái Nguyên chắc mãi chỉ là một thành phố công nghiệp nặng thôi, với nhà máy gang thép hơn 50 năm xây dựng và phát triển, nơi vẫn mệnh danh là cái nôi của nền công nghiệp luyện kim Việt Nam. Nhưng từ năm 2007 đên nay, tôi lại được biết đến và tự hào nhắc cho bạn bè phương xa nữa đó là Thái Nguyên còn là một thành phố của du lịch. Du lịch sinh thái, du lịch về nguồn và du lịch lịch sử. Biết mấy tự hào về một tỉnh sau 180 năm thành lập (1831 – 2011), một thành phố sau 49 năm xây dựng trưởng thành (1962 – 2011). Bấy nhiêu ấy đã tạo nên một dấu ấn rất riêng của Thái Nguyên trong lòng tổ quốc Việt Nam.
Và nữa, thêm một lần cùng cả nước tôn vinh một nét văn hóa Việt đó là uống và thưởng trà, cả Thái Nguyên đang chờ đón ngày hội lớn: Liên hoan trà Quốc tế. Chắc chắn đây sẽ là một sự kiện để du lịch Thái Nguyên có thêm cơ hội để thể hiện nét riêng có của mình, sau năm du lịch Quốc gia 2007. Cùng chờ đón những ngày của lễ hội với niềm tự hào của người con quê hương Thái Nguyên, tôi mượn một bài thơ của tác giả Nguyễn Anh Thuấn  “Về nơi đầu suối” để nhắc nhở mình: Hãy giữ những nét đẹp riêng có này cho mai sau.

VỀ NƠI ĐẦU SUỐI

Thái Nguyên ơi! Sao mà thương đến thế
Thái Nguyên ơi! sao mà nhiều cách trở
Đường trập trùng mây núi thủa nào xa.

Tôi bơ vơ như một kẻ không nhà
Tôi lạc bước giữa chiều đầy sương khói
Ôi! Quá nửa đời người chưa gặp suối
Chưa gặp em ở chốn thật của mình.

Phố phường xa ai chẳng biết đẹp xinh
Một tình yêu không dễ gì cưỡng nổi
Gió cứ thổi và cây thì bối rối
Mây cứ bay và suối cứ đợi chờ.

Để tôi thành một kẻ bơ vơ
Nửa tỉnh nửa quê, nửa đồng nửa núi
Để tôi khát cháy lòng bên ngọn suối
Giữa trong veo muốn hát lại đời mình.
(Tác giả: Nguyễn Anh Thuấn).
(Nhạc sỹ Đặng An Nguyên phỏng thơ Nguyễn Thuấn để viết ca khúc "Chiều quê hương". Bạn ấn nút PLAY để nghe nghệ sỹ Đức Long ca)
Dạo phố chiều nay, ngắm thành phố mình đang chuyển động, hối hả nhưng vẫn có chút gì thanh bình đến lạ và bài thơ của tác giả Nguyễn Anh Thuấn làm tôi thêm một lần xúc động. Đúng là “phố phường xa ai chẳng biết đẹp xinh. Một tình yêu không dễ gì cưỡng nổi”, không làm chủ được mình nữa trước vẻ đẹp quê hương, cứ đi lang thang mãi để tận hưởng cái thanh bình, cái đẹp của thành phố để ngỡ như mình là một “kẻ bơ vơ”, “kẻ không nhà” vì đâu cũng thấy thân thương cả. Và "giữa cái trong veo”, mộc mạc của quê hương “nửa đồng, nửa núi”, “nửa quê, nửa tỉnh”, bỗng muốn hát vang lên khúc hát của tự hào bằng một tình yêu “khát cháy”: Tôi yêu Thái Nguyên quê hương rất nhiều.
(Chu Hồng Đông - Với Bảo tàng Văn hóa các dân tộc Việt Nam, thành phố Thái Nguyên)
Viết ngày 28 tháng 9 năm 2011 – Nhân một chiều dạo phố cùng anh Quyền trước thềm Festival Trà Quốc tế Thái Nguyên.
Tác giả: Chu Hồng Đông
Bài viết có sử dụng lại bài thơ “Về nơi đầu suối” của tác giả Nguyễn Anh Thuấn, đã được phổ nhạc thành ca khúc “Chiều quê hương”

Thứ Bảy, 24 tháng 9, 2011

CHAT VỚI CHU HỒNG ĐÔNG (Phần 3)

Năm 2008, tác giả Chu Hồng Đông cho ra mắt bạn đọc tập tự truyện "Chat với Chu Hồng Đông" gồm nhiều bài viết kể về những câu truyện quanh đời sống của tác giả, những lá thư cho người thân, những tâm sự về cuộc sống hay những đoạn văn về đời sống nghệ thuật, qua đó thể hiện một góc tâm hồn tác giả, một khát khao cuộc sống hạnh phúc, an bình, thanh thản. Xin gửi tới bạn đọc một phần nhỏ trong tập sách ấy ....
(Hình ảnh Chu Hồng Đông - năm 2008 trong chuyến đi công tác Định Hóa)
TÌNH THU

" Càng nhìn em yêu em hơn và yêu em mãi. Dù phút êm đềm năm xưa nay đã đi vào quên lãng.... Trời vào thu, Việt Nam buồn lắm em ơi, mây tím đang giăng cao vời và tình yêu chưa lên ngôi ...  Về làm chi, rồi em lại bước ra đi, gom hết yêu thương quê nhà, dâng hết cho người tình xa ... Cuối cùng là tình bơ vơ". Xa người tình Đà Lạt, tạm xa bóng hồng mang tên Bạch Yến, nhạc sỹ Lam Phương viết bản "Tình bơ vơ". Ngày bé, tôi hay nghe nhạc phẩm này nhưng ít khi chú ý đến lời và ý của nó. Tôi chỉ thực sự cảm được cái "tình bơ vơ" khi bây giờ tôi quá "bơ vơ" trong những cuộc tình. Không muốn để ý tới một ai nữa, không muốn thương nhớ một ai nữa, thấy hờ hững với tất cả cuộc tình. Đó là bơ vơ, hay "cuối cùng là tình bơ vơ".
Tiếng hát Thiên Kim và Đặng Thế Luân song ca bản "Tình bơ vơ" của Lam Phương. Bạn ấn nút PLAY để thưởng thức lại ca khúc về một mối tình đẹp nhưng buồn giữa nhạc sỹ và ca sỹ Bạch Yến.
Hôm nay thu về, cảm cái cô đơn, hiu hắt tâm hồn khi nhìn trời mây rộng và vắng, tôi mới hiểu vì sao "Trời vào thu, Việt Nam buồn lắm em ơi!", mà buồn thực sự. Tôi còm cõi đi về, không người tri kỷ, không ham hố gì khi nhìn cuộc sống này đầy màu sắc.
"Ngày mình yêu", tôi không bao giờ nghĩ rằng em gian dối, chỉ đến khi phát hiện những lần "vội vã trở về, vội vã ra đi" của em,  tôi mới hiểu, em về đây để "gom nhặt" tình tôi rồi "dâng hết cho người tình xa", cho một người mới, một chân trời mới. Phương đó có mùa thu không em? có mây tím cuối trời không em? Có cái bơ vơ khi đối diện với trời rộng thênh thang, xanh ngắt tận thiên đàng.
Tôi kẻ ở lại, chỉ  còn gặp em qua những tấm hình, qua tưởng tượng, qua những giấc mơ để rồi thốt lên rằng "Càng nhìn em yêu em hơn và yêu em mãi. Dù phút em đềm năm xưa nay đã đi vào quên lãng". Và rồi, ai mà chẳng phải một lần quên, quên để sống, như tôi, như em, như hai chúng mình một thời từng như thế.

ĐƯỜNG QUÊ HƯƠNG

Chuyến đi khảo sát Định Hóa này rồi chắc sẽ là chuyến đi khảo sát đáng nhớ nhất của mọi người chúng tôi. Thứ nhất, đây là chuyến khảo sát đông người nhất mà công ty từng làm: Chú Hợp, anh Thanh, anh Dương, anh Bắc, Việt, Lệ, Xuân cùng tôi. Tám người trên chiếc xe ô tô Vitara năm chỗ xuất phát lúc 5 giờ sáng từ Thái Nguyên. Mọi người hơi chen nhau trên xe, nhưng thật vui từ chính sự chật chội ấy. Thứ nhì, đây là chuyến khảo sát có 2 cô gái. Xuân bạn tôi, quê Cao Bằng xuống Thái Nguyên học tư vấn giám sát, tranh thủ giúp chúng tôi làm và học việc. Lệ, cô kế toán công ty với vóc dáng thanh nhỏ cũng theo đoàn ra thực địa để biết thế nào là đo dài, đo trắc dọc, trắc ngang, đo cao ... để phục vụ công tác thanh toán. Thứ ba, đây là những ngày Xuân bạn tôi sắp xa Thái Nguyên, lưu thêm chút kỷ niệm đẹp, vui buồn về mảnh đất trung du mến khách  trước khi về lại Cao bằng xin việc và công tác. Thứ tư, có lẽ đây sẽ là chuyến khảo sát cuối cùng tôi làm việc chung với mọi người. Tôi sắp chuyển công tác.

Cùng ấn nút PLAY để nghe bản "Quê hương" - Giáp Văn Thạch và Đỗ Trung Quân và ngắm vẻ đẹp quê hương

Định Hóa - Quê hương - Tôi cứ muốn nhắc lại từ ấy vì tự lâu: Tôi yêu quê tôi mất rồi. Yêu những nếp nhà sàn lợp lá cọ, yêu những người dân quê nghèo nhưng sống thật thà tình cảm, yêu những con đường vào làng  quanh quanh, yêu ruộng lúa chín vàng mùa gặt, yêu những khu đồi phủ đầy cây cọ xanh, yêu các bé thơ cắp sách đường làng, tan trường, bé nhỏ đi về những thôn xóm xa tít, lắc đác nhà, lốm đốm ánh điện và thoảng khói bếp bữa cơm chiều.... Còn gì đẹp và thơ hơn thế?!. Công việc tôi đang làm là khảo sát thiết kế. Hai năm rồi, tôi cũng đã quen người, quen việc, sắp chia tay bỗng thấy buồn xao xuyến. Tôi biết rồi đây sẽ ít về Định Hóa hơn xưa, lấy di động chụp vài kiểu ảnh lưu niệm. Này là hoa dâm bụt đỏ dọc đường đi, hoa dại ven đường tim tím, này là rừng cọ xanh xanh, ruộng lúa chín vàng, khói bếp trắng bẳng lảng trong sương chiều miền núi ..... Tôi sẽ lưu lại những tấm hình này trong hành trang đi tới tương lại của mình.
Thôi thì những gì đã qua ta xem là kỷ niệm, dấu trong lòng một nỗi buồn ly biệt, tôi lên đường đi khảo sát hôm nay.
Trích trong tập sách "Chat với Chu Hồng Đông" - Năm 2008
Bài viết: Chu Hồng Đông.

Thứ Ba, 20 tháng 9, 2011

CHAT VỚI CHU HỒNG ĐÔNG (Phần 2)

Năm 2008, tác giả Chu Hồng Đông cho ra mắt bạn đọc tập tự truyện "Chat với Chu Hồng Đông" gồm nhiều bài viết kể về những câu truyện quanh đời sống của tác giả, những lá thư cho người thân, những tâm sự về cuộc sống hay những đoạn văn về đời sống nghệ thuật, qua đó thể hiện một góc tâm hồn tác giả, một khát khao cuộc sống hạnh phúc, an bình, thanh thản. Xin gửi tới bạn đọc một phần nhỏ trong tập sách ấy ....
NHỮNG MẢNH NHỎ TRONG CUỘC ĐỜI
Cô thân!
Chẳng biết tự bao giờ bác và cô đã hình thành một thói quen chat qua những quyển sổ hay email. Với nhiều người làm thế này có vẻ không bình thường nhưng bác lại thấy thoải mái khi được tâm sự thế. Có những chuyện không biết nói cùng ai được, có những suy nghĩ trong lòng không biết tâm sự cùng ai được hay có những niềm vui nho nhỏ trong cuộc sống muốn tìm một người san sẻ, nhìn quanh bỗng chẳng còn ai. Khi ấy cuấn sổ này được bác mang ra. Khi thì viết những dòng tâm sự gửi cô, khi thì viết những dòng tâm sự để tự chất vấn mình kiểu như "độc thoại nội tâm".
Cô thân! cái "kẻ chẳng ra gì", "vũ phu" và có vẻ hèn nhác kia vẫn đôi khi làm cô phát điên lên phải không? Như nhiều lần bác khuyên cô ấy: Kệ nó thôi. Giả như hắn có nhắn tin, gọi điện lăng mạn gì cô, cô cũng đừng quan tâm, đáp lại cái tin hay cú điện thoại ấy của hắn. Nếu nó quá thể hơn nữa cô hãy tâm sự với anh Long về việc làm đê hèn ấy của hắn. Trên quan điểm của những người yêu nhau thật sự, những người hiểu nhau thực sự và có nhiều hứa hẹn cho tương lai đôi lứa như cô và bác Long, bác tin anh Long sẽ đứng về phía cô, bênh vực và chở che cho cô. Anh Long là người sống sâu sắc, vững vàng nên càng làm cơ  sở để bác tin anh Long sẽ hiểu và thương yêu cô nhiều hơn.
Cô thân! chuyện tình cảm đôi khi rối ren là lẽ đương nhiên. Tạo hóa tạo ra con người lành lặn về thể chất nhưng tâm hồn luôn thiếu một nửa. Khi trưởng thành - khoảng khi 18 tuổi, họ bắt đầu đi tìm nửa còn lại. Tuổi trẻ bồng bột nên nhiều khi cứ ngỡ mọi nửa kia đều có thể ghép với chính nửa của mình, nhưng thực ra không phải. "Một người đi với một người", các đôi tình nhân được đấng tối cao của tạo hóa tạo ra như "một cặp vần" vậy, không thay khác được. Giả cứ cố ghép hai nửa không hay vốn không thuộc về nhau ấy lại thì cũng sớm hay muộn nó cũng "bong" ra như cô và cái "kẻ chẳng ra gì" kia chẳng hạn. Cô và hắn không thể là hai nửa của nhau được nên nó "bong" ra là lẽ tất nhiên. Đàn ông thường lao vào cuộc yêu mới nhanh hơn để chơi trò lắp ghép hai nửa tâm hồn ấy. Họ thường quên nhanh hơn, quyết đoán và bản lĩnh hơn phụ nữ. Cái "kẻ chăng ra gì" kia là người không bản lĩnh đâu cô! Bác muốn nhấn mạnh và chúc mừng cô vì đã có quyết định đúng đắn. Đó là việc dừng yêu hắn.
Cô thân! Khi thượng đế sinh ra con người thể xác là hoàn thiện nhưng tâm hồn và tình yêu thì không. Thượng đế tạo ra ba nhóm người khác nhau cô ạ. Nhóm thứ nhất là những mảnh linh hồn toàn diện. Đó là những con người luôn cảm thấy mình hoàn hảo và không còn thiếu nửa còn lại. Họ quyết định ở một mình, không tìm kiếm ai cả. Nhóm hai là nhóm mà linh hồn bị thượng đế xé làm hai, một nửa gửi gắm vào thể xác đàn ông, một nửa gửi gắm vào thể xác đàn bà. Nên về bản chất, họ là người luôn thiếu một nửa linh hồn, họ cả đời tìm cho mình nửa còn lại ấy. Tất nhiên, một người luôn  có một nửa "vừa khít" với nửa tâm hồn mình đang có, vì được thượng đế xé ra từ một mảnh gốc ban đầu. Những người kiên trì sẽ kiếm tìm được nửa còn lại, họ đến với nhau, sống hạnh phúc cả đời. Người kém kiên trì hơn hay lấy nửa khác cố gắn với nửa của mình đang có, sống trong tình yêu chịu đựng. Như vậy, nếu một người chọn sai nửa còn lại sẽ kéo theo một người nữa chọn sai vì tạo hóa tạo ra hai nửa là một ấy đã đủ bộ. Ngày nay, cuộc sống thay đổi, nhiều người đã sống gấp và hay chọn sai nửa  còn lại kia. Nên quanh chúng ta, tình yêu và cuộc sống vợ chồng thường mang tính "chịu đựng" nhiều hơn. Trong thế gian này, đau khổ đang tồn tại song song cùng với hạnh phúc đó cô ạ. Tới đây, bác nhớ lại nhà thơ TTKH trong "Hai sắc hoa Ti gôn" từng thú nhận:
Tôi vẫn đi bên cạnh cuộc đời
Ái ân lạt lẽo của chồng  tôi
Và từng thu chết, từng thu chết
Vẫn giấu trong tim bóng một người
Vì không tìm được, lấy được cái "bóng một người" kia nên cả đời "ái ân lạt lẽo" với kẻ gọi là chồng. Như vậy, có đáng thương không cô?!
Giọng diễn ngâm Hoàng Oanh gửi đến các bạn bài thơ "Hai sắc hoa Ti gôn" của TTKH. Bạn ấn nút PLAY để nghe lại, thi phẩm được ngâm và ghi âm trước năm 1975.
Nhóm thứ ba mà thượng đế tạo ra là nhóm mà linh hồn bị xé thành nhiều mảnh nhỏ và gửi gắm vào trong nhiều con người. Nên ghép với mảnh nào (của chính mảnh ban đầu được xé) họ cũng thấy hợp. Họ sống với nhau một thời gian ngắn, lại thấy thiếu nên họ đi tìm "mảnh nhỏ" tiếp theo. Nhóm thứ ba này là nhóm những kẻ đa tình, gặp gỡ và yêu đương nhanh chóng, dễ dàng. Giả như không có sự can thiệp của luật pháp, họ sẽ không bỏ nhau, mà cứ lấy thêm cho đủ cái "mảnh" ban đầu mà thượng đế xé ra ấy.
Cô thân! kể câu chuyện này ra, bác muốn nhấn mạnh một điều cô và bác Long chính là hai nửa của một mái nhà hạnh phúc ấy. Thượng đế hay tạo hóa xé ra, thử thách lòng người bằng tìm kiếm và chinh phục, bằng  sóng gió và cả nước mắt nữa. Để cuối cùng khi đến được với nhau thấy cuộc sống ý nghĩa biết nhường nào. Hãy bỏ xa quá khứ với cái "mảnh" mà cứ cố ghép  cũng chẳng thành để đến và yêu anh Long nhiều hơn. Thấy cô bận bịu chăm lo, tạo dựng cho cái mầm mống gia đình bé nhỏ ấy bác rất vui. Cố lên nhé!

Trích trong tập sách "Chat với Chu Hồng Đông" - Năm 2008
Bài viết: Chu Hồng Đông.

TI GÔN TÌNH BUỒN

(Nhân đọc lại Hai sắc hoa Ti gôn của TTKH)

Buồn lắm em ơi, cánh hoa rơi
Cuối trời nhuộm đỏ sầu muôn nơi
Tình yêu đã sớm vào dĩ vãng
Nhớ quá ngày xưa ấy một thời.

Giờ ta xa cách ở hai nơi
Em có chồng rồi sống thế thôi
Anh thì vẫn nhớ tình duyên cũ
Kỷ niệm thân thương đến tuyệt vời.

Anh giống như em, đã lấy vợ
Nhưng nhớ ngày xưa vẫn hững hờ
Tìm đâu? đây - đó,  em năm ấy
Một chút thoáng yêu, một chút buồn.

Em ngồi hóng mát dưới dàn hoa
Dở xem tiểu thuyết nhớ tình ta
Tình ta cũng giống loài hoa ấy
Sớm nở sớm tàn sớm phôi pha.

Em đừng hỏi nhé, câu hỏi cũ
Anh có buồn không em lấy chồng?
Anh thì vẫn hiểu tình dang dở
Tại bởi đời thôi, đâu tại ta.

Em đừng nhớ nhé loài hoa vỡ
Hoa vỡ thật rồi tiếc thương chi
Một điều nhỏ thôi xin em nhớ
Anh cũng như  em vui sướng gì?
Cùng lắng nghe "Hai sắc hoa Ti gôn" thơ TTKH được nhạc sỹ Võ Tá Hân phổ nhạc. Bạn ấn nút PLAY để nghe nhé.
Sáng tác: Chu Hồng Đông
Tháng 1 năm 2002

Thứ Bảy, 10 tháng 9, 2011

HẠNH PHÚC QUANH ĐÂY ...

NHÀ MÌNH TUY NGHÈO MÀ VUI
"Đốn cây ai nỡ giết chồi
Đạo chồng nghĩa vợ giận rồi lại thương"
(Ca Dao)
Mỗi lần nghe ai đó kể về chuyện một cặp vợ chồng không hiểu nhau, lại sắp chia tay, làm tôi sợ. Cái sợ ở đây chính là hạnh phúc quá mong manh. Không biết chính bản thân mình thôi, sau này có giữ được cái hạnh phúc không? Hay những cám dỗ của cuộc sống cũng khiến mình đánh tuột cái hạnh phúc trên tay ấy. Nhân ngày 9 tháng 9 - ngày của bố, ngày của những người đàn ông (Viet Nam father's day), tôi chép lên đây các sáng tác cũ về những câu chuyện vui buồn của các gia đình mà tôi đã được nghe, hay chính một phần nào đấy là câu chuyện của riêng tôi, của những người sống bên tôi. Với một thông điệp ngắn: Hạnh phúc có ở quanh ta, hãy tìm kiếm những gì bình dị nhất vì đó là cái gốc của hạnh phúc thật sự, cái gốc của cái tâm thanh thản, sáng và trong ...

MÌNH CHIA TAY

Cuộc sống quá nhẹ nhàng  nên mình phải xa nhau
Khóc chi em để tâm trí thêm sầu
Cứ bình thường ta vượt qua tất cả
Thanh bình tâm hồn sẽ giữ được thật lâu.

Cuộc sống quá nhẹ nhàng em có nhận ra không?
Người chồng trong anh thèm những đổi thay vô tận
Ngày xưa ấy bước nhau mình đã tạc
Nay lạnh lùng anh bước lạc đôi chân.

Cuộc sống em cũng cần những phong trần
Cũng cần những nụ hồng mỗi chiều về tan sở
Em biết không hạnh phúc mình đổ vỡ
Chỉ giản đơn đã thiếu những yêu thương.

Ta gặp nhau không gì khác ngoài tiền
Những hóa đơn, những hợp đồng mua sắm
Biết không em từ lâu trong yên lặng
Anh đã phập phồng đợi thay đổi nơi em.

Cuộc sống quá nhẹ nhàng, thiên hạ lại bon chen
Cầm lòng nhé, hãy xa nhau em vậy.

Viết tặng H - Cao Bằng năm 2004

Đó là chuyện của một gia đình mà người vợ chỉ biết đến tiêu tiền, mua sắm và quên đi những hạnh phúc đơn giản như bữa cơm có mặt đủ cả nhà, những nụ hoa hồng tặng cho nhau trong cuộc sống ... Nhìn tổng thể, cuộc sống ấy "nhẹ nhàng" vì bản thân người trong cuộc không có những cãi vã, hay ẩu đả của những cặp đôi không còn yêu nhau nữa, chỉ giản đơn nó đã "thiếu những yêu thương" và đầy ắp những khoảng ngăn cách giữa hai người. Nên rút cục "cầm lòng" họ xa nhau, để chỉ trở thành bạn bè trong cuộc sống.

Cùng lắng nghe Diệu Hiền hát "Hạnh phúc quanh đây" của tác giả Nguyễn Nam. Bạn ấn nút PLAY để thưởng thức ca khúc trên nhé.

Hay một gia đình khác, người chồng với những lý do đặc biệt để tìm chốn trách nhiệm của mình với gia đình.

ANH QUÊN RỒI

Anh lại có lý do
Để không về ăn cơm tối
Với hai mẹ con
Bữa cơm chiều đợi anh
Trong nguội lạnh
Con vắng cha
Chẳng xúc lấy một thìa
Anh về nhà khi đêm đã vào khuya
Bỏ mặc vợ con
Anh ngồi ôm bàn sách
Bao nhiêu lần
Nhìn anh
Em thầm trách
Nhưng thương con
Lại nói chẳng nên lời
Anh quên rồi
Tiếng gọi "Ba ơi!"
Của con thơ ngày con vừa biết nói
Anh quên rồi
Những đêm anh không ngủ
Vì thương em anh thức ru vành nôi
"À ơi! À ơi!
Mẹ mệt lắm rồi
Ba ru con ngủ"
Em giật mình khi đối diện cùng anh
Vẫn miệt mài anh đọc gì trang sách
Công việc cả ngày
Có bao giờ anh hoang lạnh
Khi biết mình đang xa em và con.

Năm 2005

Hình ảnh một người vợ, ôm con trong đợi chờ chồng những bữa cơm chiều, anh không về, cũng không gọi điện. Lý do đơn giản như mọi lần: Anh đi công tác, điện thoại ngoài vùng phủ sóng. Đêm về bên nhau anh lại lao vào công việc, đọc sách, anh đã quên đi những giây phút hạnh phúc cũ trong cuộc sống của hai người. Cái hạnh phúc ngày anh được làm cha, hạnh phúc khi con thơ bi bô tiếng nói đầu đời là tiếng gọi "Ba ơi!", và những lần vì thương em thức đêm với con quấy khóc, anh hát ru con ngủ bằng cái chất giọng của người đàn ông không bao giờ hát ru: À ơi! À ơi! .... và thay vào đó anh mở một CD nhạc không lời.

Cùng nghe lại "Hạnh phúc quanh đây" của nhạc sỹ Tô Thanh Tùng. Tiếng hát Trường Vũ diễn đạt. Bạn ấn nút PLAY để thưởng thức ca khúc trên nhé.

Anh quên hết rồi hay anh còn nhớ! Người vợ không trả lời được nên chị đã ra đi. Thời gian thiếu vắng người phụ nữ trong cuộc sống khiến gia đình đảo lộn. Tiếng con trẻ nô đùa, hát bài "cả nhà thương nhau" (Ba thương con vì con giống mẹ, mẹ thương con vì  con giống ba ...) hay những bữa "cơm bụi đắt tiền" khi không có ai chăm lo cho cuộc sống. Anh đã hiểu được rằng: Thiếu em cuộc sống anh đã mất đi nhiều ý nghĩa để từ đó biết thương vợ nhiều hơn ...

ANH KHÔNG THỂ

Biển có thể không một ngày vỗ sóng?
Anh có thể không nếu sống không em?
Không bàn tay, không giọng nói êm đềm
Anh chống chếnh về nhà sau buổi chiều tan sở.

Bữa cơm bụi đắt tiền lại càng làm anh nhớ
Những rau cà đạm bạc thân thương
Không có em chỉ còn bốn bức tường
Và con thơ đang còn say giấc ngủ.

Bóng dáng em đã in vào muôn đồ vật
Anh chạm vào đâu cũng thấy nhớ nhung
Không có em anh trống rỗng vô cùng
Cuộc sống cũng dường như buồn, chậm lại.

Nhớ em nhiều anh nằm ôm con gái
Nghe con kể chuyện mẹ vắng nhà
Nhớ mẹ con thường một mình hát
Ba người - Cả nhà mình thương nhau.

...
Và bây giờ thì anh chợt thấy
Biển không thể một ngày không  sóng vỗ
Anh không thể một ngày sống vắng em và con.

Năm 2004

Sáng tác: Chu Hồng Đông
Viết trong các năm 2004 và 2005

Thứ Ba, 6 tháng 9, 2011

HOA BƯỚM NGÀY XƯA

HOA BƯỚM NGÀY XƯA

Nhòa đôi mắt chiều nay về làng cũ
Hoa tím buồn theo lối lên đồi sim
Em tôi đâu cánh bướm mải miết tìm
Trời đổ bão cho ướt mềm đôi cánh.

Sương đêm rơi hoa run mình ớn lạnh
Ta chạnh buồn để nhớ lại ngày xưa
Ngày xưa em thích hoa mầu tím
Anh muốn làm con bướm vàng để tìm hoa cho em.

Con bướm ấy bay đi rồi trở lại
Nhưng không còn chùm hoa dại ngày xưa
Giờ đâu em hoa bướm của ngày thơ
Hiện tại phũ phàng bao lần làm ta khóc.

Trách nhiệm trên vai, con đường dài khó nhọc
Có bao giờ ta nhớ để tìm nhau
Hoa ngày xưa thời gian đã úa mầu
Và bướm vàng đã chết vùi năm tháng.

Chiều về quê nắng hanh vàng trước mặt
Nắng hanh buồn, lại hết một mùa hoa.

Sáng tác: Chu Hồng Đông
Năm 2004
Viết nhân một ngày lang thang chơi ở quê nội.

Cùng ngắm vẻ đẹp quê hương và lắng nghe bản nhạc "Hoa bướm ngày xưa" của nhạc sỹ Nguyễn Hiền. Tiếng hát Như Quỳnh và Trần Thái Hòa diễn xuất. Bạn ấn nút PLAY để thưởng thức nhé

THƠ DẠI

Gặp lại nhau chi muộn mất rồi
Bây giờ em cũng đã có đôi
Anh ơi! về tìm đi kỷ niệm
Trả lại cho nhau nơi cuối trời.

Nào thời thơ dại bướm với hoa
Thời nào hai đứa cùng "chơi nhà"
Anh là chồng còn em là vợ
Búp bê nhỏ con của chúng ta.

Trả lại hết cho nhau những kỷ niệm
Thật chân thành khi hai đứa chi tay
Ta chẳng trách vì không ai có tội
Chỉ em thôi, tình cũ quá đắm say.

Sáng tác: Chu Hồng Đông
Năm 1999

Thứ Hai, 5 tháng 9, 2011

CÓ NHỮNG GIẤC MƠ YÊU

GIẤC MƠ YÊU

Có những đêm nằm mộng mị về tình yêu thật đẹp. Những người tình đến trong giấc mơ ấy thật khó nắm bắt vì dường như ta chưa gặp ngoài đời thực bao giờ, nhưng để lại trong ta nhiều ám ảnh. Đôi khi là thèm gặp lại dù chỉ là trong giấc mơ nhưng thật khó.

MƠ YÊU

Đúng em rồi tôi đã gặp hôm qua
Dừng lại đã cho tôi được thăm hỏi
Em tên gì mà tại sao không nói
Tỉnh dậy bây giờ em cũng sẽ đi qua.

Ta chưa quen nhưng gặp nhiều trong mộng
Nhiều đêm rồi em đã đến trong mơ
Thật vô tình tôi đã viết bài thơ
Nhắc đến em để đêm nào cũng gặp.

Thương rất nhiều ta gửi qua ánh mắt
Những ngày, những ngày nhớ về nhau
Anh tìm rồi nhưng em đã lại đâu
Không gặp nữa thay bằng người yêu khác.

Một đời người đi qua trong lạnh nhạt
Đâu vui bằng những giây phút được yêu
Một ngày kia lại trống vắng cô liêu
Mới hiểu hết tình yêu là mộng ảo.

Nhưng không sao, ta biết sẽ không sao
Em rồi cũng đến dung dị và chân thật
Tình yêu muôn đời không xưa như trái đất
Luôn đổi thay nhưng vẫn chỉ là yêu.

Ngày 14/8/2004
Chu Hồng Đông - Viết sau một đêm mơ về tình yêu.

CHO MỘT LẦN EM HỜN DỖI

EM DỖI

Hôm ấy em đã khóc vì hờn dỗi. Tôi không giỏi vỗ về nên em đòi chia tay. Câu chuyện từ em có một chiếc cặp tóc mới, tôi đã không nhận ra trong suốt cuộc hẹn chuyện trò ở quán coffee. (Mái tóc thề ngang vai, có cặp thêm chiếc nơ hồng rất điệu). Thế là từ chuyện rất nhỏ, em đổ lỗi cho tôi là người không tâm lý, tôi là người không biết thế nào là đẹp, và nhiều lắm những nguyên cớ để em đòi về sớm, đòi từ nay đừng bao giờ đón em đi chơi phố nữa ....

TÔI TRONG EM

Trong mắt em ta là người không tốt
Vì chẳng lắng nghe những lúc em cần
Chẳng chịu nói dù một lời an ủi
Những lúc  dỗi thật rồi, em chỉ biết khóc thôi.

Trong mắt em ta là người khó hiểu
Có thể vui vì nắng hạ mùa hè
Có thể buồn khi đã mất tiếng ve
Và ngơ ngác khi gió thu nhẹ tới.

Trong mắt em ta thật ít lả lơi
Chẳng chịu bình những người con gái đẹp
Mái tóc quá dài, da trắng môi son
Và vì thế trong em ta có phần vô cảm.

Đã bao giờ em chạm khẽ lòng tôi
Để hiểu hết những điều tôi đang nghĩ
Một chút thôi tâm tình thủ thỉ
Tôi không hề như em nghĩ đâu em

Năm 2000

Mười năm xa rồi từ ngày ấy. Thời gian đã cho em câu trả lời rõ nhất về tôi. Nếu bây giờ gặp lại, chắc em đủ lớn hơn để nhận ra rằng cái hờn dỗi kia thật vô cớ đúng không em? Hôm nay tình cờ đọc lại bài thơ xưa anh viết về kỷ niệm ấy, anh chép lại lên đây để tặng em, bài thơ tưởng đã câm lặng một thời vì không dám gửi ... 

Em ấn nút PLAY để nghe lại ca khúc "Giận hờn" nhé.
Bài viết: Chu Hồng Đông

KỈ NIỆM CHIỀU MƯA ...

MƯA CHIỀU KỶ NIỆM

Đôi tình nhân không trẻ, hai mái đầu không còn nhiều sợi chưa bạc, nhưng tình tứ với nhau suốt cả buổi chiều nay trên Hồ Núi Cốc. Hoàng hôn, hai người bên mâm cơm tình tứ gắp thức ăn cho nhau, nhìn nhau ăn từng miếng đến cả tiếng đồng hồ, rồi một vòng đi dạo, họ tìm đến Lầu văn nghệ để hát cho nhau nghe. Người đàn ông buông những câu hát đầy hoài niệm "Ngày xưa mỗi lần em buông tiếng hát, thì anh tay phím nắn nót cung đàn .... Và rồi hờn yêu anh mỗi lần em hát sai. Em nũng nịu cười nói sai là tại anh ...". Đáp lại tình thương ấy bằng giọng nữ cao, người phụ nữ với niềm khát khao hạnh phúc cũ "Em xa anh trăng cũng chợt lẻ loi cuối trời. Biển vẫn thấy mình dài rộng thế, xa cách buồm một chút đã cô đơn ... Sóng có nghĩa gì đâu, nếu chiều nay anh chẳng đến. Dù sóng đã làm em nghiêng ngả vì anh ...".  Cứ thế họ hát cho nhau nghe giữa một bên là núi với đồi, một bên là hồ nước thơ mộng. Những bài ca hoài niệm về một cuộc tình ...
Em ấn nút PLAY để nghe lại một sáng tác của Bảo Thu bản "Giọng ca dĩ vãng" qua tiếng hát Tâm Đoan

Anh vừa thuật lại thật ngắn những điều anh bắt gặp từ chiều đến tối nay trên Hồ Núi Cốc của một đôi tình nhân không còn trẻ. Câu chuyện ấy không lạ vì đến độ tuổi nào đó, chúng ta cũng cần tìm lại cho mình hạnh phúc mà khi trẻ có thể vì công việc chúng ta đã bỏ quên, hay không có thời gian để tận hưởng hết nó. Với anh hôm nay, hình ảnh ấy gợi thêm một kỷ niệm về em cũng từ một chiều mưa trên Hồ Núi Cốc như thế .

MƯA KỶ NIỆM

Cơn mưa rừng vô tình em nhớ không?
Ta gặp nhau một chiều trên Núi Cốc
Lầu Bình thơ trú mưa em đã đọc
Cho tôi nghe huyền thoại từ ngày xưa.

Giọng em ấm đưa tôi về huyền sử
Câu chuyện tình chàng Cốc với nàng Công
Người hóa núi, kẻ thành sông chung thủy
Để suốt đời họ được ở bên nhau.

Dưới cơn mưa hai đứa đã chụm đầu
Bao ước hẹn những lần sau gặp lại
Có phải không những tình đầu vụng dại
Nên bâng khuâng chiều nay ...
... Núi Cốc một mình tôi.

Hồ Núi Cốc, ngày 28/4/2006

Ta đến với nhau vội vàng quá! Hay tại anh đã lầm tưởng những lời trên đầu môi em hôm ấy là sự thật nên cái giá anh phải trả hôm nay là cô đơn, bâng khuâng một mình với một niềm ước vọng "mong gì gặp lại lần thứ hai", gặp lại cái hạnh phúc của hai mái đầu trú mưa trên một lầu nhỏ chạy quanh bờ hồ thơ mộng mà bức màn mưa buông kín không gian như tăng thêm phần huyền thoại.
Trên đường về lại thành phố trong đêm nay, ngồi trên xe ôtô trí nhớ anh hiện về kỷ niệm ấy với em: Một chiều hẹn nhau trên Núi Cốc tình cờ gặp mưa để ở bên nhau được dài hơn ... rồi chia tay, không biết bao giờ gặp, tình ngắn nhưng nỗi nhớ dài.

MỘT SỐ HÌNH ẢNH VỚI HỒ NÚI CỐC - THÁI NGUYÊN


Bên ven bờ hồ huyền thoại
Tranh thủ chụp hình lưu niệm trước giờ giao lưu Văn nghệ
Thử làm MC - dẫn chương trình cho đêm giao lưu văn nghệ.
Đến giờ hát trên sân khấu. Chuyên trở các ca khúc hát về quê hương Thái Nguyên
Cùng đoàn ăn tối sau khi diễn văn nghệ. Mệt - Vui - Hạnh phúc
Bài viết: Chu Hồng Đông