Đêm - Nhiều khi quá dài, đôi khi lại quá ngắn. Từ nhiều đêm đã qua trong cuộc đời ấy, xin chép lên đây những bài thơ của đêm, của những phút tĩnh lặng đến gần như tuyệt đối của không gian nhưng lại đầy những chuyển động của tâm trạng. Đêm và nỗi nhớ người yêu cũ ...
ANH VÀ ĐÊM
Anh trở về đây chẳng gặp em
Đâu rồi một góc phố thân quen
Đâu rồi lời hẹn mùa xuân trước
Gió bấc mênh mang cơn khát thèm.
Nắng có về xuân, rét vẫn vương
Em nhớ gì không một đoạn đường
Hoa đào còn nở đường một lối
Mà sao chúng mình chẳng còn thương?
Anh trở về đây mong gặp em
Về đâu, về đâu hỡi phố quen
Em tránh mặt anh hay em đã ...
Để mặc hoa kia rớt xuống thềm.
Anh lại ra đi mang buồn thêm
Mỗi mùa xuân đến làm sao quên
Bè bạn trang lứa trong hạnh phúc
Nước mắt lại rơi. Anh và đêm
Chu Hồng Đông
Sáng tác: Năm 2005
Cùng lắng nghe Ngọc Sơn ca bản "Đêm cuối" với những lời đầy chân tình, mộc mạc: Người ơi! có nhớ có thương một người ...
Và đêm với người bạn tri kỷ trong cuộc sống, không may vì bệnh đã rời sống ...
ĐÊM LẠNH CHỜ NGƯỜI
Đêm nay lạnh tôi thắp hương chờ bạn
Thương phận mình đã gặp lắm gian nan
Tình xa rồi, sự nghiệp cũng dở dang
Đêm cô độc để cõi lòng than thở.
Đêm nay lạnh tôi đọc lại bài thơ
Bạn viết tặng cho một thời hoa đỏ
Ở ngoài kia lạnh lùng từng cơn gió
Chó cắn ma và văng vẳng tiếng gà.
Đêm nay lạnh tôi thắp hương chờ bạn
Tan năm canh vẫn chẳng thấy người đâu
Ở bên kia thế giới có thâm sâu
Cho tôi gửi chén rượu nồng tri kỷ.
Chu Hồng Đông
Tháng 4 năm 2000 - Đêm nhớ người bạn thân đã qua đời.
Và có những đêm của ngà say qua men rượu ...
ĐÊM LY BIỆT
Uống đi em ly rượu đêm thôi lạnh
Ly rượu đêm đơm ánh trăng vừa đầy
Uống đi em, uống để mình thêm say
Để trong mơ ta sống ngày tháng cũ.
Mai anh đi là tình ta đã phụ
Công em chờ, công em nhớ từng đêm
Uống đi em ngày tháng cũ êm đềm
Đã trôi dạt về bến bờ xa lạ.
Người ở lại, người ra đi, thôi đã
Là hai người là hai lối khác nhau
Nhưng chung đường bởi hai tiếng đớn đau
Hai kẻ cùng thiếu trong nhau một nửa.
Chu Hồng Đông
Tháng 3 năm 2002.
Và đêm nào cũng thế, đều tắt hẳn khi ánh bình minh hé rạng từ trời đông (Hồng Đông) để bắt đầu ngày mới với những niềm vui, nỗi buồn hay lạc quan tin tưởng mới.
Bài viết: Chu Hồng Đông