Thứ Hai, 5 tháng 9, 2011

CHO MỘT LẦN EM HỜN DỖI

EM DỖI

Hôm ấy em đã khóc vì hờn dỗi. Tôi không giỏi vỗ về nên em đòi chia tay. Câu chuyện từ em có một chiếc cặp tóc mới, tôi đã không nhận ra trong suốt cuộc hẹn chuyện trò ở quán coffee. (Mái tóc thề ngang vai, có cặp thêm chiếc nơ hồng rất điệu). Thế là từ chuyện rất nhỏ, em đổ lỗi cho tôi là người không tâm lý, tôi là người không biết thế nào là đẹp, và nhiều lắm những nguyên cớ để em đòi về sớm, đòi từ nay đừng bao giờ đón em đi chơi phố nữa ....

TÔI TRONG EM

Trong mắt em ta là người không tốt
Vì chẳng lắng nghe những lúc em cần
Chẳng chịu nói dù một lời an ủi
Những lúc  dỗi thật rồi, em chỉ biết khóc thôi.

Trong mắt em ta là người khó hiểu
Có thể vui vì nắng hạ mùa hè
Có thể buồn khi đã mất tiếng ve
Và ngơ ngác khi gió thu nhẹ tới.

Trong mắt em ta thật ít lả lơi
Chẳng chịu bình những người con gái đẹp
Mái tóc quá dài, da trắng môi son
Và vì thế trong em ta có phần vô cảm.

Đã bao giờ em chạm khẽ lòng tôi
Để hiểu hết những điều tôi đang nghĩ
Một chút thôi tâm tình thủ thỉ
Tôi không hề như em nghĩ đâu em

Năm 2000

Mười năm xa rồi từ ngày ấy. Thời gian đã cho em câu trả lời rõ nhất về tôi. Nếu bây giờ gặp lại, chắc em đủ lớn hơn để nhận ra rằng cái hờn dỗi kia thật vô cớ đúng không em? Hôm nay tình cờ đọc lại bài thơ xưa anh viết về kỷ niệm ấy, anh chép lại lên đây để tặng em, bài thơ tưởng đã câm lặng một thời vì không dám gửi ... 

Em ấn nút PLAY để nghe lại ca khúc "Giận hờn" nhé.
Bài viết: Chu Hồng Đông

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét