Em yêu! Giờ ta xa nhau, anh mới có thời gian để nhìn lại cuộc tình mình từ ngày ấy. Ngày mà nó bắt đầu chớm nở cho đến lúc phai tàn. Lâu mà cũng nhanh đến lạ. Đau mà rồi vẫn phải quên để sống.
Em còn nhớ không. Trong cuộc tình mình, em là người chủ động trước. Thời cắp sách đến trường, anh lo cho sự học nhiều hơn. Nhận được lá thư tình đầu tiên từ em, anh đã chối lòng đó không phải là tình yêu thực sự mà là một sự ngộ nhận của tuổi mới lớn chăng? Khi ấy anh đã là người từ chối với lý do đơn giản "Em chưa hiểu tình yêu là gì cả?".
YÊU
Em chưa hiểu tình yêu là gì cả
Vậy xin em đừng bảo yêu tôi
Đừng viết thư và đừng nhìn tôi nữa
Đừng đêm về lại mơ thấy bóng tôi.
Em chưa hiểu tình yêu là gì cả
Nhưng tôi hiểu tình yêu của tuổi trẻ
(Cái tình yêu mà chết ở trong lòng)
Chết ở nơi trái tim cháy bỏng
Để được yêu, được mến, được thương.
Em chưa hiểu tình yêu là gì cả
Nhưng thời gian sẽ giúp em trả lời
Đến khi đó thì anh chấp nhận
Để em yêu và mãi mãi yêu em.
Năm 1997.
Lúc ấy, anh muốn hai mình tập trung cho học, "Vội vã làm chi cái chữ tình. Để hồn vương vấn chuyện linh tinh. Thầy u mà biết buồn ghê lắm. Cố nhé lên em, gắng học hành". Mình vẫn động viên nhau như thế. Học và lập nghiệp là yếu tố đặt lên hàng đầu cho đôi mái đầu còn quá xanh. Thời gian ấy, bên nhau, hai ta là bạn học tốt, là nguồn động viên nhau học và cống hiến. Anh và em có một lời ước hẹn là khi vào Đại học rồi sẽ là người yêu nhau thực sự "Đến khi đó thì anh chấp nhận" cái lá thư tỏ tình ngây ngô để ngăn bàn hôm ấy, và sẽ "mãi mãi là người yêu em"...
Rồi mình yêu nhau.
Và những lần mình hẹn họ, không biết em còn nhớ. Em đi học xa về, cuối tuần mình bên nhau, lang thang các quán nước. Em muốn chọn những nơi nhẹ nhàng để nói chuyện và nghe nhạc. Có những lần ngồi bên nhau lâu quá, rồi mưa ùa về, không về nhà được, hai đứa trong quán ngồi uống nước ngắm mưa. Tình cờ bữa ấy, nhà hàng chơi bản nhạc không lời Diễm xưa của Trịnh Công Sơn. Anh ê a hát theo điệu nhạc. Anh hát không hay nhưng em bảo em thích. Phải chăng vì lúc ấy nó quá hợp tình, hợp lý và hợp với cảnh vật và từ đó bên nhau lần nào em cũng chỉ thích anh hát duy nhất bài nhạc ấy.
Rồi chúng mình ra trường đi làm. Cũng là lúc tình yêu của đôi mình có vết rạn. Anh không nhận ra điều ấy, vì ngoài em anh chỉ còn công việc. Rồi khi anh biết đến người thứ ba trong cuộc tình mình thì đó là dấu hiệu đổ vỡ hoàn toàn. Tại ai em nhỉ? Giờ đổ lỗi cũng chẳng làm gì nhưng anh biết thêm một điều rằng trong cuộc sống ngày nay ai cũng cần có tiền, quyền và địa vị. Để làm được điều đó người ta sẵn sàng hy sinh tất cả, hy sinh ngay cả tình yêu được nuôi dưỡng từ bao năm trong cuộc đời. Tình yêu vì thế không còn nhiều thi vị nữa ...
MÙA XUÂN ẤY
Anh cứ nghĩ tình yêu là vĩnh viễn
Rằng chúng mình không ai khác ngoài nhau
Mùa xuân ấy thế mà ta ly biệt
Những hoa đào như máu nở ngàn sau.
Chớp qua mắt trăng rằm mười sáu
Khép lại rồi xa lắm tóc mây ơi
Đã im lặng giọng chim nào óng ả
Bậc thang đưa cỏ dại đến chân trời.
Anh vẫn tin giọt nước mắt ấy rơi
Thao thức hát âm thầm trong đất mẹ
Em thấy không mùa xuân còn rất trẻ
Chúng mình còn chưa tạc được bước nhau.
Nên em quên chuyện tình mình ngày ấy
Quên anh đi bằng những giọt lệ sầu
Rồi từ ngày mai xuân lại đến
Ta làm lại từ đầu, làm lại nghe em.
CHĐ-LTH
Rồi mình yêu nhau.
Và những lần mình hẹn họ, không biết em còn nhớ. Em đi học xa về, cuối tuần mình bên nhau, lang thang các quán nước. Em muốn chọn những nơi nhẹ nhàng để nói chuyện và nghe nhạc. Có những lần ngồi bên nhau lâu quá, rồi mưa ùa về, không về nhà được, hai đứa trong quán ngồi uống nước ngắm mưa. Tình cờ bữa ấy, nhà hàng chơi bản nhạc không lời Diễm xưa của Trịnh Công Sơn. Anh ê a hát theo điệu nhạc. Anh hát không hay nhưng em bảo em thích. Phải chăng vì lúc ấy nó quá hợp tình, hợp lý và hợp với cảnh vật và từ đó bên nhau lần nào em cũng chỉ thích anh hát duy nhất bài nhạc ấy.
Rồi chúng mình ra trường đi làm. Cũng là lúc tình yêu của đôi mình có vết rạn. Anh không nhận ra điều ấy, vì ngoài em anh chỉ còn công việc. Rồi khi anh biết đến người thứ ba trong cuộc tình mình thì đó là dấu hiệu đổ vỡ hoàn toàn. Tại ai em nhỉ? Giờ đổ lỗi cũng chẳng làm gì nhưng anh biết thêm một điều rằng trong cuộc sống ngày nay ai cũng cần có tiền, quyền và địa vị. Để làm được điều đó người ta sẵn sàng hy sinh tất cả, hy sinh ngay cả tình yêu được nuôi dưỡng từ bao năm trong cuộc đời. Tình yêu vì thế không còn nhiều thi vị nữa ...
MÙA XUÂN ẤY
Anh cứ nghĩ tình yêu là vĩnh viễn
Rằng chúng mình không ai khác ngoài nhau
Mùa xuân ấy thế mà ta ly biệt
Những hoa đào như máu nở ngàn sau.
Chớp qua mắt trăng rằm mười sáu
Khép lại rồi xa lắm tóc mây ơi
Đã im lặng giọng chim nào óng ả
Bậc thang đưa cỏ dại đến chân trời.
Anh vẫn tin giọt nước mắt ấy rơi
Thao thức hát âm thầm trong đất mẹ
Em thấy không mùa xuân còn rất trẻ
Chúng mình còn chưa tạc được bước nhau.
Nên em quên chuyện tình mình ngày ấy
Quên anh đi bằng những giọt lệ sầu
Rồi từ ngày mai xuân lại đến
Ta làm lại từ đầu, làm lại nghe em.
CHĐ-LTH
Anh động viên mình "mùa xuân còn rất trẻ" thế thôi, chứ sang 30 tuổi rồi chia tay lúc này "đã làm lỡ cho cả hai". Vì nếu như khép vào hệ quy chiếu 60 năm cuộc đời thì hai mình đã đi được một nửa chặng đường ấy.
Đêm nay thứ sáu, Thái Nguyên trời lại đổ mưa. Buồn quá! Nhớ lại tình mình, anh "thao thức hát âm thầm" ca khúc cũ: "Mưa vẫn mưa bay trên tầng tháp cổ.... Nhỡ mai trong cơn đau vùi. Làm sao có nhau? Hằn lên nỗi đau. Bước chân em xin về mau .... " (Trịnh Công Sơn - Diễm Xưa).
Em ấn nút Play để nghe lại ca sỹ Khánh Ly hát "Diễm xưa" nhé. Bài hát mà em yêu ngày ấy ...
Anh viết lên đây không để vớt vát lại tình cảm của chúng mình, không để cố níu kéo một hạnh phúc không còn là sự thật, không để mua nước mắt khóc thương của ai mà để động viên mình sống tiếp, để nhắc nhở mình khi yêu ai hãy chân thành hơn nữa và phải biết giữ gìn, chân trọng tình cảm ... thứ tình cảm rất đẹp nhưng mong manh dễ vỡ. Đó là Tình yêu.
Sáng tác: Chu Hồng Đông 2011
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét