TruyÖn th¬
CHUYỆN NGƯỜI CON GÁI TÂY ĐÔ
(Dựa theo tiểu thuyết “Người đẹp Tây Đô” của nhà văn
Trầm Hương)
Cần Thơ gạo trắng nước trong
Phận người trong đục biết là tại sao
Một nhà thầy giáo trung lưu
Phong gia êm ấm một nhà ba con
Mẹ sinh thầy giáo vẫn còn
Đoan trang nghiêm khắc tên Kiều họ Loan
***
Sớm hôm thầy giáo sách đèn
Dậy con biết chữ dù rằng gái ngoan
Bạch Cúc gái cả đoan trang
Xuân vừa đang tới tuổi đang vừa thì
Trăm nghìn bể khổ xá chi
Từ khi tấm bé lệ buồn ướt mi
Bạch Vân em gái kém gì
Cũng xinh cũng đẹp cũng nghề giỏi giang
Đò đâu gặp chuyến lỡ làng
Gái đâu đoán được bến vàng mà đi
Thời buổi loạn lạc phân ly
Tư gia gặp khó bà Kiều xót xa
Nghĩ nhiều nghĩ lại chẳng ra
Hai cô cháu nội buộc mà gả đi
Thế rồi Bạch Cúc vu quy
Theo lời bà nội đi về Bạc Liêu
Ngẩn ngơ trời ngả bóng chiều
Thuyền hoa một dải có người sang ngang
Về nhà họ vốn giầu sang
Lại con dâu trưởng đàng hoàng lắm thay
Sự thật thường rất chua cay
Sự thật bữa ấy nào hay biết gì
Cầm lòng an phận vu quy
Cầm lòng Cúc sống biết gì nữa đâu
Thời gian như nước qua cầu
Về làm dâu mới cũng lâu lắm rồi
Trăm nghín cái khổ thế thôi
Nhớ cha nhớ mẹ biết rồi tìm đâu?
Một mình nàng phải ôm sầu
Thế là hiểu thấu tình đầu không duyên
Dẫu là phận gái chuân chuyên
Làm dâu phải chịu những điều không hay
***
Từ ngày con gái sang ngang
Gia đình ông giáo biết mình đã sai
Bây giờ đổ lỗi tại ai
Bây giờ không biết con mình ra sao
Nghe đâu cực khổ thế nào
Đơn côi đất khách tư gia chán chường
Bà nội tuy ác nhưng thương
Đêm đêm vẫn khóc dối lòng vẫn vui
Bạch Vân vắng chị buồn thiu
Từ bao lâu âý quạnh hiu một mình
Hiểu lòng bà nội tâm tình
Thương cho chị gái một mình nơi xa
Bữa ấy chiều ngả bóng tà
Chó nhà bỗng sủa biết là không hay
Cửa nhà ai gõ lung lay
Mở ra hốt hoảng “ Ô hay ! chị về”
Sao mà thảm thiết lắm thay
Dung nhan đã giảm thân gầy mất thân
Ông giáo nhìn con bần thần
Bà giáo nhăn chán phân vân hiểu rồi
Con mình phận bạc như vôi
Con mình chịu khổ do mình đấy thôi
Riêng nội từ ấy vẫn ngồi
Mặt nghiêm sắc lạnh “Mai rồi về ngay
Về ngay bên ấy con ơi !
Không thì lắm chuyện lôi thôi bây giờ”
Hôm sau gà gáy tinh mơ
Quan trên có trác đòi con dâu về
Cả nhà hốt hoảng đê mê
Lo ngay việc lớn đưa về Bạc Liêu
Cúc giờ đã phải biết điều
Theo ba theo mẹ về nhà người ta
Tới cổng đã bị chửi la
Là thân con gái hư là làm sao
Bà giáo vội vã cúi chào
Xui gia bên ấy rồi về nhà ngay
Trong lòng ngậm đắng nuốt cay
Gả con rồi phải chịu thôi tại mình
Cúc về nhà cũ điêu linh
Cuối thu năm ấy nàg sinh cháu đầu
Thế mà có được sướng đâu
Sinh con rồi buộc gửi con lại nhà
Nàng bị đầy ải phương xa
Nghe đâu ở tận Kon Tum đồn điền
Lòng đau chua xót liên miên
Sinh con rồi phải biệt xa cuối trời
Mẫu tử phải ở hai nơi
Tháng ngày mòn mỏi lệ rơi chán chường
Chồng thì không chút tình thương
Bỏ thì không được chung đường đớn đau
***
Tháng ngày lo việc làm vui
Đêm thì chui lủi một lều mái gianh
Thương người lao động hiền lành
Nàng luôn che chở đỡ đần ốm đau
Một hôm đêm đã rất sâu
Có người xin được nhờ nàng cưu mang
“Con thì đứa ốm đứa đau
Lúa thì hết sạch gạo còn kể chi
Làm thân dông phụ sướng gì
Mong cô giúp đơc chút gì can qua”
Cúc nghe đã hiểu sự là
Thương thì quá đỗi nhưng mà trắng tay
“Này đây thuốc của tôi đây
Chị cầm tạm lấy mang về cứu con
Đêm mai khi ánh trăng tròn
Đem thuyền theo lối âm thầm mang đi
Chút lúa chút gạo kể gì
Ơ trong đã có tôi che chở rồi”
Theo lời đêm tối hôm sau
Cúc khao binh lính canh tuần một phen
Cửa sau dông phụ bon chen
Mang đi được chút lúa non vừa đòng
Nửa đêm tiệc đãi đã xong
Nằm trong lều nhỏ đau lòng xem thư
“Chị ơi ! Em sắp lấy chồng
Bấy nhiêu lâu ấy phụ công mất rồi
Một đời chỉ có thế thôi
Mười hai bến nước biết nơi nào bình
Khổ đau hai chị em mình
Mang thân con gái chữ tình không êm
Tháng sau sông nước êm đềm
Ngày em suất giá chị về với em”
Cúc xem thư khóc một mình
“ Em ơi ! có hiểu cảnh tình chị không?
Ngày em suất giá theo chồng
Làm sao chị được tiễn em bây giờ
Đời kia đâu có là mơ
Mong em hiểu nhé tôn thờ tình ta”
Giờ này Cúc ở phương xa
Biết đâu cơ sự quê nhà ra sao
Gia đình xa xút lúc nào
Cha theo cách mạng bị đầy dậy xa
Để mà cứu vớt gia đình
Bạch Vân buộc phải chung tình giầu sang
Một ngày pháo đỏ sang ngang
Nhà trai sánh lễ đưa nàng về dinh
Bước đi từng bước buồn tình
Biết đâu vui sướng phận mình ra sao
Nào đâu duyên phận thế nào
Bạch Vân dâu cả liệu lo cả nhà
Một mình bước xuống thềm hoa
Kìm hai dòng lệ, thế rồi vẫn rơi
Từ đây trang mới cuộc đời
Vân thì sung sướng thảnh thơi an nhàn
Ban đầu còn sợ cảnh giầu
Về sau hiểu thấu cúi đầu chịu ơn
Nào ơn chồng giúp gia đình
Nào ơn che chở cha mình cha chung
Đi theo Cách mạng đến cùng
Dù rằng đời vẫn mịt mùng dèm pha.
***
Cúc thì vẫn ở phương xa
Trách cho thân phận đàn bà vô duyên
Thế rồi cách mạng tới nơi
Cuộc đời tăm tối lại phơi phới chào
Trạnh lòng nghe một tiếng dao
Toàn nông trang đã rào rào đứng lên
Giờ đây được trả lại tên
Bước thêm hùng dũng, bước thêm mạnh cường
Nhiều lúc ngồi ngắm trước gương
Thương cho nhan sắc đã phần héo hon
Thôi thì duyên phận chẳng tròn
Còn con còn cái cố mà sống thôi
Đổi thay cơ sự tại trời
Từ đây thôi sẽ không rơi lệ buồn.
Chu Hồng Đông
2001
Tác phẩm đạt giải triển vọng trong hội thi sáng tác của hội văn học nghệ thuật học sinh phổ thông vùng Đông Bắc năm 2001, và được đông đảo bạn yêu thơ yêu thích.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét