Hai bµi th¬ “ Tù khóc 10 n¨m”
Năm 2007 đánh dấu một mốc quan trọng trong sự nghiệp làm văn nghệ của tôi. Đó là 10 năm tôi cầm bút sáng tác viết cho mình, viết cho những người đã hoặc đang từng ngày từng giờ đi qua cuộc đời tôi. Thầm lặng, thầm lặng đã 10 năm. Để ghi nhớ khoảng khắc đẹp ấy tôi đã cho ra mắt bạn đọc tập thơ “Tự khúc 10 năm”… Một khúc ca dài hát cho mình, cho tất cả và xa hơn là một lần tổng kết 10 năm vào đời, 10 năm làm thơ.
Tù khóc 10 n¨m.
Dưới ánh trăng vàng mộng xưa đâu
Mười năm như nước trôi qua cầu
Cuộc sống vô tình ta không nhớ
Chợt thấy tàn xuân rắc trên đầu.
Đã thật mười năm rồi em ơi !
Tình xưa vụng dại nhớ suốt đời
Chợt quá xao lòng qua phố cũ
Có kẻ lặng thầm khóc lá rơi.
Đã thật mùa thu của cuộc đời
Đang thầm gõ cửa réo hồn tôi
Hay ánh trăng vàng nào chấp chới
Đã vội về tây ngang cuộc đời.
Ta đi lặng lẽ dưới trời thu
Để thấy ngày xưa đang trở về
Để thấy người xưa đi bên cạnh
Để thoáng hương xưa nhớ khôn nguôi.
2007.
Mười năm và hai bốn năm tuổi đời đã có quá nhiều thay đổi trong khoảng thời gian ấy. Có cái ta muốn quên mà không bao giờ quên nổi. Đó là giấc mộng đầu tiên vào đời. “ Mộng xưa” cái mà tôi ấp ủ và quá nhiều kì vọng đã không thành hiện thực. Chấp nhận cuộc sống với những niềm vui thú mới nhưng cái “vô tình” của tạo hoá cứ bám mãi cái tôi để “dưới ánh trăng vàng” nọ của một buổi tối cứ lộ ra đến rõ nét. Buồn ! Trong màn đêm, ta cứ tưởng sẽ che được tất cả: nỗi buồn, niềm nhớ, ước vọng… nhưng ánh trăng đã làm lộ diện nó. Ta ngắm trăng để nhớ lại một thời cũ hay trăng đã soi sáng lòng ta để hở ra tất cả. Vậy là đã tròn 10 năm…
Dưới ánh trăng vàng mộng xưa đâu
Mười năm như nước trôi qua cầu
Cuộc sống vô tình ta không nhớ
Chợt thấy tàn xuân rắc trên đầu
Giấc mộng đã qua 10 năm ta còn nhớ và cuộc tình đã chia xa 10 năm ta vẫn đợi chờ… có những lần ngang qua con đường cũ ta bỗng ngỡ ngày xưa đang ở rất gần đây, ta vẫn có em như những buổi ban đầu rung động. Nhưng tất cả quá ư “vụng dại” nên đã chẳng đi về đâu…
Đã thật mười năm rồi em ơi !
Tình xưa vụng dại nhớ suốt đời
Chợt quá xao lòng qua phố cũ
Có kẻ lặng thầm khóc lá rơi.
Và thời gian vẫn băng qua dù ta đều không muốn. Ta cảm thấy mình đang trưởng thành hơn hay đang già đi thêm 1 tuổi.
Ta đi lặng lẽ dưới trời thu
Để thấy ngày xưa đang trở về
Để thấy người xưa đi bên cạnh
Để thoáng hương xưa nhớ khôn nguôi.
Đây là đoạn thơ nhiều kỉ niệm nhất của tôi. Mùa thu cái mùa đẹp nhất trong năm, mùa mà tôi và người ấy bắt đầu yêu nhau nên “ta đi lặng lẽ dưới trời thu” của ngày hôm nay mà “ thấy” tất cả ngaỳ xưa như đang trở về trước mắt. Thấy “ ngày xưa” mang nhiều ước vọng, thấy “người xưa” vẫn lặng bước cùng đường, thấy “ hương xưa” của chùm hoa sữa mà tôi và người ấy đều thích đang bay về nhắc nhở… ta đã xa rồi, tất cả chỉ còn là niềm nhớ. Hiện thực và mộng ảo chan hoà trong một bài thơ đượm buồn… nhưng đẹp.
Tù khóc 10 n¨m sè 2
Ta lắng nghe xuân về trong một góc hồn nhỏ
Mười năm, buồn qua từng cơn gió
Có tiếng thở dài của ai khi nhìn mưa xuân rụng
Mười năm, chăn gối trở nên lạnh lùng
Ta đối diện với mình chợt nhói lòng câu hỏi
Ta là ai sau mười năm tình dại
Còn yêu người nữa không, còn yêu ta nữa không?
Hay bây giờ ta trống rỗng
Ngước tìm trăng mùa xuân lẩn trong cơn gió mùa
Trời ơi lạnh.
Tìm cho mình một mảnh chăn che thân
Tìm cho mình nửa con người còn lại
Tìm lại cho mình ngày xưa để thôi thở dài
Mỗi khi thành bại.
2007
“ Ta là ai sau 10 năm tình dại” và tiếng “thở dài mỗi khi thành bại” lại một lần nữa khắc hoạ thêm cho bản tình ca 10 năm ở trên. Hy vọng hai bài thơ sẽ là một khoảng khắc đẹp được lưu giữ trong kí ức của bạn yêu thơ về một tôi …
Tác giả : Chu Hồng Đông.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét