Thứ Sáu, 29 tháng 7, 2011

KỶ NIỆM VỀ BIỂN VÀ TÌNH YÊU

TÌNH YÊU VÀ BÃO TỐ


  Dữ dội và dịu êm
    ồn ào và lặng lẽ … ”
                      ( Xuân Quỳnh )
Đó là chuyện muôn đời của biển cả, của con nước hay tình yêu. Hai cung bậc khác nhau ấy đối lập mà cũng như đồng nhất. Tình yêu có khi “dữ dội” nhưng cũng có khi “dịu êm”, biển cả có khi “ồn ào” nhưng rồi là “lặng lẽ” … Với một vài kỉ niệm về biển và tình yêu mời bạn cùng đến với một số tác phẩm của tôi về đề tài muôn thủa trên .
Biển và tình yêu. Đề tài ấy đã có nhiều người khai thác và phần nhiều thành công, vì tự biển thôi đã gợi rất nhiều thơ và nhạc rồi. Thi sỹ hay nghệ sỹ với các cảm nhận tinh tế sẽ dễ có nhiều liên tưởng hay cảm hứng khi về với biển.
Ngày 5 tháng 7 năm 2007, cơn bão số 1 ( 2007 ) đổ bộ vào Quảng Ninh, Nó gợi tôi nhớ về cũng mùa mưa bão năm ngoái, cũng cơn bão số 1 ( 2006 ), do khâu dự báo bão báo của chúng ta còn nhiều hạn chế nên đã có nhiều thiệt hại về người và vật chất cho đồng bào miền trung, nơi tâm bão đi qua. Nhiều người con làng biển đã không về, nhiều nước mắt mong chờ đã rơi xuống, với lòng cảm thông tôi đã viết bài thơ “ Nước mắt biển”.

NƯỚC MẮT BIỂN

(Gửi tới nạn nhân bão số 1 lời cảm thông sâu sắc)

Mẹ ngồi đợi con ráng chiều biển cả
Quá mênh mông con sóng cũng vô tình
Đã bao đời dân làng mình chài cá
Có bao giờ tránh được bão biển khơi.

Mẹ ngồi đợi lệ rơi trong tuyệt vọng
Thuyền con nơi đâu vô định cả một đời
Con không về con sóng chạy ra khơi
Mang nỗi nhớ của người dân làng biển.

Có một vòng hoa lặng thầm mẹ kết
Gửi cho con an ủi một kiếp người
Có một nén tâm hương mẹ thắp
Khúc ruột của mình đau lắm hỡi con yêu.

Mẹ vẫn đợi con dù trời đã hết chiều
Có bóng tối lan dần từ biển cả
Sức mạnh thiên nhiên con ơi đừng vấp ngã
Mẹ nguyện một đời bao bọc cho con yêu.

Thái Nguyên, ngày 28/5/2006.

Đó là tình mẹ bao la giành cho con, những người con làng chài, vì cuộc mưu sinh đã không trở về sau một  cơn “ bão biển khơi”. Trong nôĩ đợi chờ đã gần như tuyệt vọng, mẹ vẫn cầu mong những bình an nhất đến với con, mẹ như tiếp thêm sức mạnh cho con dù bây giờ thân xác con còn hay đã về với cát và sóng biển…
Biển và những kỉ niệm về một cuộc tình bao giờ cũng đẹp. Sóng biển nhân chứng cho cuộc tình chẳng bao giờ mất được dù con người trong vòng luân hồi có thể đã về thế giới bên kia. Chính thế khi “ ngẫm mình trước biển” ta thường có những hoài niệm về tình yêu .

NGẪM MÌNH TRƯỚC BIỂN

Trước biển chiều nay em lại nhớ
Cuộc tình mình với những bờ cát xô
Lâu đài chúng mình cùng xây đắp
Quá vô tình sóng cuấn cả ra khơi.

Trước biển chiều nay nghe sóng kể cuộc đời
Có một kẻ yêu rồi không trở lại
Mênh mang những bờ cát hoang
Dấu chân không còn đọng lại.

Em  nhớ những lần dựa vai anh
Ngắm sóng nhấp nhô, ước trưởng thành
Chúng mình vẫn yêu như ngày bé
Bờ cát vàng thả cánh diều ước mơ.

Công dã tràng như em với mong chờ
Khi đã lớn ta rời xa tất cả
Trên tình trường cả hai mình vấp ngã
Sao chẳng một lần nâng đỡ cho nhau

Đời con người liệu còn có kiếp sau?
Nhưng con sóng là không bao giờ mất
Nhớ về nhau rưng buồn ta ôm mặt
Sóng vẫn rì rầm kể câu chuyện chiều nay.

Tháng 6/2005

Tình yêu đã không trọn, những ước mơ đã bị con sóng vô tình “cuấn cả ra khơi ”. Nơi ấy ước mơ nằm lại, thoảng một chút buồn, một chút hờn trách …
Trên tình trường cả hai mình vấp ngã
Sao chẳng một lần nâng đỡ cho nhau .
Và bao năm qua rồi, kỉ niệm tình yêu ấy vẫn làm ta xúc động khi thêm một lần về với biển, thêm một lần nghe biển “rì rầm kể chuyện” qua tiếng sóng, thêm một lần bước đi trên những bờ cát vàng,  và thêm một lần ngắm hoàng hôn đỏ ối về với biển.
Đó chính là “ bão tố ” khi tình yêu gặp phải. Cuộc tình non dại thời trẻ dù “ dữ dội ” nhưng vẫn không đủ sức chống đỡ lại những gian dối của cuộc đời, những thị phi của thiên hạ… nên đành tan vỡ.
TÌNH YÊU VÀ BÃO TỐ


Bão tố đời anh khổ đã nhiều
Đời còn gian dối biết bao nhiêu
Em ơi không nói em đâu biết
Lại trách nhầm anh thích phưu lưu.

Thiên hạ giả định ai đúng sai
Người thì vun đắp kẻ chê bai
Giàu sang quyền quý hơn nghèo khó
Trai luôn ham sắc gái ham tài.

Anh chẳng ham sắc ham tài đâu
Chỉ cần hai đứa mãi yêu nhau
Cho dù cuộc sống luôn điên đảo
Ta vẫn yêu thương đến trọn đời.

Bão tố tình đầu nước mắt rơi
Em đã quên rồi chỉ còn tôi
Vẫn thầm tin hoài tình yêu ấy
Vẹn nguyên chung thuỷ đến trọn đời.

 LTH-CHĐ năm 1997

Và để những lúc nào đó trong cuộc sống, ta như kẻ mộng du trong tình trường khi bắt gặp những hình ảnh gợi nhớ về tình yêu ấy …

MỘNG ẢO TÌNH YÊU

Em xa rồi anh chỉ gặp trong mơ
Nhân ảnh mờ nhưng mà anh vẫn nhớ
Đôi mắt nồng nàn anh như muốn hỏi:
“ Em bây giờ em còn nhớ xưa không”.

Nhớ những chiều trên triền đê hoang vắng
Hoàng hôn buồn hiu hắt gió cỏ may
Ta say nhau quên đi chiều nhạt nắng
Khi trở về đã là lúc trăng cao.


Sao em quên chuyện tình mình ngày ấy
Để bây giờ anh sống bằng mộng ảo
Em xa rồi anh chỉ gặp trong mơ
Và em đến rồi đi trong chốc lát.

Xin giữ lại cho anh, em một lần thôi có thể
( Một lần thôi đừng vội vàng đến thế )
Để anh được tự mình chăm chút cho em
Nhưng ảo mộng sẽ chẳng bao giờ thành
Tan biến cả như  bọt bèo gặp sóng lớn.

Trả lại em yêu ngày xưa mơn trớn
Em chắc buồn nhưng có lúc sẽ quên.

Thái Nguyên , 2000.
Cùng ngắm một số hình ảnh đi biển và lắng nghe ca khúc "Đường về hai thôn" qua tiếng hát Thu Hiền

Với một chút kỉ niệm về biển và tình yêu. Hy vọng những bài thơ trên sẽ được mọi người đón nhận.

Sáng tác: Chu Hồng Đông

KỶ NIỆM MỐI TÌNH QUA HOA SỮA MÙA THU

MÙA THU VÀ NHỮNG BÔNG HOA SỮA ...

Tôi có một chút kỉ niệm về một loài hoa không đẹp nhưng hương rất nồng nàn… Đó là loài hoa sữa. Mối tình đầu của tôi được tô đẹp thêm, được thi vị hơn chính nhờ những bông sữa ấy. Người ấy và tôi đều có chung sở thích là đi trong hương hoa sữa mùa thu… Đã mấy năm chia xa cuộc tình mà cái kỉ niệm về hương sữa ấy vẫn sống trong tôi như mới hôm qua thôi, còn nồng nàn và thi vị lắm…

MỘNG THẦM

Đêm thu này anh lại bước tìm em
Cây hoa sữa không còn trên phố cũ
Em đâu rồi còn có thể nhận ra ?
Con đường này mà ta cùng chung bước.

Ngày qua ngày dòng đời xuôi ngược
Thiên hạ vô tình dẫm nát một niềm thơ
Anh vẫn tìm em và những bông sữa nhỏ
Heo may mùa thu lòng người quá bơ vơ.

Em còn nhớ gì ngày tháng cũ
Chàng thư sinh nghèo vẫn đạp xe chở em
Sinh nhật em món quà em thích nhất
Là ngát nồng cành hoa sữa thuỷ chung.

Anh vẫn đây chung thuỷ đến tận cùng
Cả một đời chỉ say tìm hương sữa
Và bây giờ tuy không còn em nữa
Vẫn âm thầm tìm hái cánh hoa yêu

Tháng 9 năm 2005.

Vẫn đi bên cạnh cuộc đời, nhưng đó có những đổi thay hiện diện, con phố cũ đã không còn là con phố cũ nữa vì nó thiếu em, thiếu người con gái yêu hoa sữa, và phũ phàng hơn, khi “ Cây hoa sữa không còn trên phố cũ”, chỉ còn anh những “đêm thu” lại một mình lang thang tìm em, tìm hoa sữa…Anh đi trên phố, tìm đến nơi nào có hương thơm của sữa vì có thể em vẫn như ngày ấy yêu “cành hoa sữa thuỷ chung” nên cũng như anh sẽ đi tìm. Hai chúng mình có thể tình cờ gặp nhau lắm chứ ??? . Lại thêm một lần phũ phàng, “ Ngày qua ngày dũng đời xuôi ngược, Thiên hạ vô tình dẫm nát một niềm thơ”. Có ai để ý đến mùi thơm của hoa sữa ấy đâu? và vô tình nó chết cùng sự lãng quên của người đời, chết cùng sự lãng quên của em nên thu về trên muôn lối vẫn chỉ gợi những “bơ vơ ” trong lòng anh hôm nay …

TÌM VỀ HƯƠNG SỮA

Em ơi mùa sữa lại về rồi !
Sương khói bảng lảng thu chơi vơi
Có một người vẫn đi tìm hương sữa
Yêu em lặng câm cả một đời.

Hương sữa đây rồi khắp mọi nơi
Đường thu sao chẳng thấy em tôi
Đã mấy mùa đi tìm hương sữa
Để mong hai đứa được trọn đôi.

Thôi thì lại lỡ một mùa thu
Chẳng trọn duyên nhau vẫn đợi chờ
Anh sẽ tìm mùa hoa sữa khác
Để cho hai đứa được trọn đôi. 

Tháng 8 năm 2004

Mùa hoa sữa ấy lại đi qua, chúng mình chẳng bao giờ đến được với nhau nữa, anh đã thôi “ tìm về hương sữa ” nhưng vẫn đi tìm em của ngày xưa để “ trả lại cho em hoa sữa ngày ấy …”

NHẮN NHỦ

Trả lại cho em hoa sữa ngày ấy
Một lần nào em đã hái tặng tôi
Bây giờ em đã có chồng rồi
Tôi giữ lại làm chi buồn kỉ niệm.

Nếu ngày ấy khi tặng tôi nhành sữa
Em đừng thề, đừng hẹn mãi yêu tôi
Em đừng ví tình mình như hương sữa
Mãi thơm nồng thơm ngát  nhưng vu vơ.

Tôi nghèo lắm chỉ có bài thơ nhỏ
Viết cho em trong suốt cuộc tình mình
Mong rằng rồi những thế hệ hậu sinh
Đừng bao giờ bước lại con đừơng cũ.

Tháng 3/2003


Sau một cuộc tình bao giờ cũng là chiêm nghiệm, đúc rút lại cho mình những gì đã dẫn đến đổ vỡ của tình yêu ấy. Đó chính là sự “vu vơ” của tuổi mới lớn, yêu nhiều lắm, say đắm lắm, thiết tha lắm nhưng vẫn thiếu sự chín chắn tâm hồn. Hay nói cách khác, tình yêu thời non dại đã không gắn liền với lý trí. nó chiếm chỗ khối óc nên thành ra mông muội “ trái tim lầm lỡ để trên đầu “ ( Tố Hữu ). Bây giờ anh hiểu ra điều ấy, thấy đã muộn mất rồi, nên “nhắn nhủ” lại cho lớp trẻ hôm nay hãy tỉnh táo hơn chúng mình ngày ấy “đừng bao giờ bước lại con đường cũ” …Nhưng có lẽ chỉ là “nhắn nhủ” thôi, vì tình yêu có tự khi con người ra đời trên trái đất, tưởng như đã cũ rồi, nhưng vẫn “mới nguyên” cho những kẻ chưa yêu bao giờ nên hợp rồi vẫn tan, yêu rồi vẫn nói lời xa cách … Như một quy luật không bao giờ thay đổi .

CÒN NHỚ VỀ HOA SỮA

Ngước nhìn lại
Mùa hoa thành xa vắng
Hương cuối mùa
Bay theo gió vu vơ
Anh chẳng còn làm thơ nữa
Từ khi em lấy chồng
Lãng đãng chiều cuối đông
Ôi vô tình hương sữa
Em nhớ không ngày xưa
Có một bữa
Anh đi tìm hoa sữa để cho em
Nhưng cả ngày lang thang
Công viên và hè phố
Hoa thì nhiều nhưng chẳng thấy hoa cho em
Và đêm về anh thức để dỗ em
(Vì em giận không tìm hoa em thích)
Thì hương bay về ấm áp
Em nhớ không lần ấy
Cũng chính là hoa sữa
Nhân chứng cuối cùng để chúng mình chia tay
Anh vẫn như ngày xưa
Say hoài hương sữa
Em nơi nào còn nhớ một loài hoa?

Tháng 8/2004

Hoa sữa “nhân chứng” đầu tiên cho chúng mình khi đến với nhau cũng vô tình lại là “nhân chứng” cuối cùng để cho mình xa nhau hôm ấy …
Thu năm nay đã lại về trên đất trời, hoa sữa sắp lại nở và toả hương trên muôn nơi, biết em có còn nhớ về hoa sữa ấy không ? Biết cuộc đời còn nhắc đến tên một thi sỹ ấy nữa không hay.
Ngày qua ngày dòng đời xuôi ngược
Thiên hạ vô tình dẫm nát một niềm thơ
Họ sẽ quên tất cả như em từng có lần quên anh và những chùm hoa sữa …để vô tình dẫm nát và làm đau “niềm thơ” ấy.
Anh đi trên phố hôm nay bắt gặp loài hoa ấy, mùi hương quen mà bỗng thấy lạ quá, thương cho phận mình bé nhỏ, thương cho những cánh hoa sớm nở chóng tàn… Không còn em nữa rồi, thu trở nên buồn hiu quạnh.

HƯƠNG SỮA CŨ

Anh lặng im ngắm nhìn hoa sữa cũ
Mùi hương quen bỗng lạ giữa hôm nay
Bao nhiêu ngày anh chẳng thấy mê say
Nay dừng lại thương mùa hoa năm cũ.

Đêm về rồi con phố kia chưa ngủ
Vì có anh thơ thẩn kiếm loài hoa
Tìm được rồi mà em sao xa quá
Hoa cầm tay mà biết tặng cho ai.

Hoa không đẹp nhưng hương hoa rất đậm
Tình không thương sao lại nhớ ngần này
Đêm cô đơn giọt nước mắt chua cay
Đang nhỏ xuống theo từng chùm sữa rụng.

Hoa sữa nay khác ngày xưa nhiều lắm
Em lấy chồng hương sữa đã bay xa
Trong màn đêm hay những lúc chiều tà
Anh tìm em để trả hương sữa cũ.  

Năm 2003.

Với chùm 5 bài và một chút kỉ niệm về hoa sữa và tình yêu, hy vọng tác phẩm ấy sẽ tô đẹp thêm trong trang thơ của bạn yêu văn nghệ mọi miền …

Sáng tác: Chu Hồng Đông
Đăng báo VĂN NGHỆ năm 2007

PHÚT THANH BÌNH

PHÚT THANH BÌNH TRONG CUỘC SỐNG

Chiều nay trong cái se lạnh đầu xuân, tan giờ làm ở Sở, tôi đã tìm đến chùa để thắp hương. Kiếm một mảnh đất an lành giữa phồn hoa thành phố, đưa hồn mình về một cõi tĩnh không. Yên lặng ... 
Bỏ lại những lo toan của cuộc sống đời thường, hướng lòng mình về cõi Phật đầy bao dung, độ lượng ...
Và cầu xin những an bình cho quá khứ, hiện tại và tương lai ...
Trải lòng mình cùng nhân thế, để sống tốt hơn với đời, với mọi người, những mong kiếp sau không còn nhiều đau khổ và nghiệp chướng ...
Và sống trong kiếp này thật an lành, hạnh phúc ...
(Rằm tháng Giêng năm Tân Mão)

Thứ Tư, 27 tháng 7, 2011

BÀI THƠ VIẾT VỘI ...

BÀI THƠ VIẾT VỘI

Anh trả lại gì cho em
Sau cuộc tình này nhiều nước mắt quá
Thời gian ư? có đâu là tất cả
Em đã nhận về mình phần đắng hơn anh.

Anh trả lại cho em
Sau cuộc tình này những bài thơ viết vội
Dở dang ư? chưa bài thơ nào trọn vẹn
Em đã vội nhận về mình
Câu thơ kết ngắn hơn điều anh định nói.

Ta chia tay nhau nhớ từng hơi thở
Nhớ dáng nhau về heo hắt với đêm khuya.
Anh tìm đến rượu, thơ,  và... im lặng
Em tìm cho mình những kỷ niệm bỏ quên.

Hiện thực hôm nay anh đã biết
Em cũng đã hiểu được rằng
Chia tay đã làm lỡ cho cả hai.

Giờ nhớ nhau, nhớ nhau hoài
Và ân hận nếu chúng mình đừng viết chung bài thơ ấy
Bài thơ viết vội
Anh bỏ lửng câu đợi chờ
Em đã nhầm là câu kết ...

Sáng tác: Chu Hồng Đông
Năm 2011
Say

Chủ Nhật, 24 tháng 7, 2011

NHỚ VỀ MỘT CUỘC TÌNH ...

Tình yêu có từ khi con người ra đời trên trái đất, tưởng như đã cũ và xưa nhưng thực ra vẫn mới nguyên cho những ai bập bẹ nói tiếng yêu đầu tiên trong cuộc đời . Cùng tôi đọc lại một số tác phẩm đã được tôi sáng  tác cách đây nhiều năm để nhớ về một cuộc tình ....

SƯỞI ẤM LÒNG NHAU

Lồng ngực ấy anh một lần khát bỏng
Thèm muốn nhau anh uống cả còn đâu
Biết không em ngày cũ đã qua cầu
Anh vẫn khát, vẫn thèm không có được.

Đâu nụ hôn ngu ngơ thủa vào đời
Đâu hờn giận và bao nước mắt rơi
Bắt đền nhau em chỉ một yêu cầu
Dựa vai anh và bắt gọi: "Em ơi!"

Anh đã gọi cả nghìn lần trong  mộng
Sao bây giờ không nghe được tiếng em
Quên sao đành vòng tay ấm rất quen
Đã bao lần em đòi ôm thêm nữa.

Vòng tay anh vẫn đây, tình đã cũ xưa
Nhớ về nhau thao thức một đêm mưa
Ước gì giờ trong căn gác lạnh
Lồng ngực anh được sưởi ấm tình em.

(Sáng tác năm 2003)

ĐÊM NHỚ

Thành phố ngủ rồi. Em ở đâu?
Đêm nay gió lạnh gác khuya sầu
Một mình thao thức trong đèn nhỏ
Yêu nhiều mà có hiểu nhau đâu.

Thành phố ngủ rồi. Em ở đâu?
Ra đi sao không hỏi một câu
Để đêm anh chờ trong tuyệt vọng
Tình đầu biết sẽ chẳng bền lâu.

Ngày mai ra phố anh gặp em
Lờ thinh như hai kẻ không quen
Em hồn nhiên bước anh lững thững
Rồi sẽ một người lại mất em.

Thế gian ai hiểu được tình yêu
Bỗng đến rồi đi như ráng chiều
Khi hoàng hôn hết đêm ùa tới
Là lòng phải gặp với cô liêu.

(Sáng tác: 28/8/2002).


NGÀY ĐÓ

Xa quá rồi em ơi ngày kỷ niệm
Thủa còn thơ những cắp sách đến trường
Đường làng nhỏ bàn chân em dạo bước
Nay xa rồi, em còn thấy vấn vương.

Khóc đi em giọt lệ sầu quê hương
Khi xa nhà mấy ai kìm nén nổi
Khóc đi em cho một thời nông nổi
Ngày xa xưa ta đã lỡ mất rồi.

Biết làm sao cho thời gian đừng trôi
Và chúng mình đừng lớn như nay nhỉ
Biết làm sao anh đã là thi sỹ
Nên trọn đời phải ôm nỗi đa mang ...

(Sáng tác: Tháng 10 năm 2003).

XA CÁCH

Chợt chiều nay anh nhớ em da diết
Tự hỏi mình em có giống như anh
Ta xa nhau đúng ba mùa gió lạnh (Từ 2001 đến 2003)
Đúng ba mùa anh vắng bóng người yêu.

Trong buổi chiều anh tìm về kỷ niệm
Thương mình hơn hai chiếc bóng cô đơn
Em Hà Nội, anh quê mình xứ Thái
Cách bao xa mà tình lỡ cách xa.

Hôm qua nhận được thư em viết
Sao vậy em ta đành lỡ quên nhau
Dòng Sông Cầu sao không về Hà Nội
Để tôi gửi chân tình đến với em.

(Sáng tác: Mùa đông năm 2003)

Tác giả: Chu Hồng Đông
Viết trong các năm 2002, 2003 cho một người tên HH.

Thứ Bảy, 23 tháng 7, 2011

THƠ VỀ MỐI TÌNH THỜI SINH VIÊN

Hôm nay, thứ bẩy. Lệ thường tôi sẽ ra phố, kiếm một quán nước yên tĩnh ngồi nhâm nhi coffee, hoà vào từng giọt đắng ấy một ước mơ gì đó rất nhẹ nhàng nhưng hiện thực. Đắng ban đầu để dịu ngọt về sau. Thứ bẩy hôm nay Thái Nguyên mưa nhiều quá! Nếu ra phố giờ này sẽ thật chẳng bình thường. Mưa mà ...
Thế là nhàn việc, tôi ngồi sắp lại đống sách vở ngày xưa. Và rồi gặp lại những bài thơ tình thời sinh viên năm ấy. Non dại quá, ngây ngô quá, nhưng cũng đáng yêu đến lạ. Phải chăng cuộc sống này là thế. Đắng ban đầu để dịu ngọt về sau. Tôi chép lại ra đây, để nhắc về cho mình kỷ niệm một thời đẹp như thế ....

NHỚ MỘT THỜI.

Có những đêm nằm một mình thành phố
Xóm trọ khuya rồi, em cũng phải về thôi
Anh sẽ đếm năm canh giờ qua vội
Để sang ngày, anh sẽ được gặp em.

Trước hành lang giảng đường, hai đứa chỉ nhìn nhau
Em vẫn thẹn sợ bạn bè biết chuyện
Anh bâng quơ cũng hỏi rất vu vơ
Và hiểu ý, lần nào em cũng cười đỏ mặt.

Em nhớ không, ngọn đèn đường đêm nào cũng hắt
Lối ta về hai chiếc bóng bơ vơ
Và đêm đến anh lại thức làm thơ
Sinh viên nghèo không bao giờ than thở ...

Có ai ngờ mối tình đầu tan vỡ
Đôi bạn chung trường giờ cũng hai hướng đi
Có những đêm, nằm, lệ chảy quanh mi
Sao nhớ thế một thời đi không lại.

Thôi trả em ngày xa xưa vụng dại
Mình ra trường rồi phải thực tế thôi em
Cơm áo gạo tiền, cuộc sống có bon chen
Kỷ niệm ấy ta xem như huyền sử.

Sáng tác: Chu Hồng Đông
Năm 2002.

EM CÒN NHỚ

Em còn nhớ con đường mùa thay lá
Tan trường về hai đứa đạp xe qua
Còn cánh phượng xót lại mùa hè cũ
Ta bỗng buồn để viết khúc tình ca.

Mùa thu ấy, mùa thu cũng đi xa
Còn chút gợn của mây và của gió
Có nắng vàng chiếu qua từng ngõ nhỏ
Ta đi về một bóng còn em xa.

Em còn nhớ chút gì của ngày qua
Còn giữ lại tóc thề làm kỷ niệm
Còn buồn không khi nhớ đến tình ta.
...

Sáng tác: Chu Hồng Đông
Năm 2003.

VIẾT TẶNG LỚP A2K53 LƯƠNG NGỌC QUYẾN

BẠN VÀ TÔI
Thương tặng lớp A2K53 Trường THPT Lương Ngọc Quyến - Thái Nguyên

Ta chẳng bao giờ quên thời áo trắng
Quên trường xưa, quên lớp cũ bạn thầy
Ta muốn tìm rất nhiều lần tâm sự
Mỗi mùa hè thấy phượng bỗng buồn lây.

Trong lớp cũ chỉ mình ta vẫn vậy
Bạn bè đi xa ta vẫn ở lại đây
Thành phố thép, lòng người không là thép
Nên ngậm ngùi những lúc phải chia tay.

Bạn về đâu? miền xuôi hay lên ngược?
Nhớ kỷ niệm xưa tôi và ấy chung trường
Đã thề rồi trọn sống cho quê hương
Giữ thật chắc lý tưởng này bạn nhé.

Dù xa nhau chúng mình luôn vui vẻ
Nghĩ về nhau là đã thấy rất gần
Hãy ra đi về mọi miền tổ quốc
Ngại ngần gì  mà chưa cất bước chân.

Miền núi gọi, miền xuôi đang vẫy đợi
Những nơi đây là thành phố tương lai
Không phải ai chính là ta kiến thiết
Góp một bàn tay quê sẽ đẹp hơn này.

Sáng tác: Chu Hồng Đông 
Năm 2002 - Sau 1 năm ra trường PTHT.

HÌNH ẢNH HỌP LỚP A2K53 SAU 10 NĂM RA TRƯỜNG

Hôm nay 13/3/2011 sau đúng 10 năm ra trường các trò lớp A2K53 mới quay về thăm trường cũ.
Gặp lại nhau sau một thời gian xa cách, bao tay bắt mặt mừng. Bao chuyện ngày xưa, bây giờ mang ra kể. Buồn vui cứ hiện ra từ trong ký ức của đám học trò lớp Chọn văn ngày ấy. 

Cô chủ nhiệm lớp - Vũ Thị Việt ùa ra đón vào lòng những "đứa con tinh thần", niềm tự hào một thời của cô ngày ấy. Cô đã về hưu. Những đứa học trò xưa của cô cũng đã trưởng thành và khôn lớn. Có đứa đã làm vợ, làm mẹ, làm chồng và làm cha. Bằng từng lĩnh vực chuyên môn được đào tạo, đang sống có ích cho xã hội này. Đó là điều cô và trò đều cảm thấy vui nhất. Những điều mà vật chất đôi khi không mua được.

Và cô trò cùng chúc nhau ly rượu mừng ngày đoàn tụ, chúc nhau thêm sức khỏe và thành công trong chặng đường sắp tới.


Bản quyền bài và ảnh: Chu Hồng Đông
Xin liên hệ với tác giả khi sử dụng lại vào mục đích khác.

THƯ XUÂN CHO MẸ


THƯ XUÂN CHO MẸ
(Thân gửi các KS. Giao thông đang ở lại với Đường mòn Hồ Chí Minh - Xuân Giáp Thân)


Đêm nay còn nằm lại bìa rừng
Lán nhỏ đèn khuya luộc bánh chưng
Tết này con không về mẹ ạ
Thức mùa xuân nay với công trình.


Nhớ xưa đường mòn Hồ Chí Minh
Mẹ tiếp sức ba đi tải đạn
Soi đường mẹ thay ánh bình minh
Xe ba chạy thẳng tới miền Nam.


Chiến thắng năm nào vẫn còn vang
Thống nhất nước nhà đã sang trang
Con lại ra đi mùa xây dựng
Dựng lại con đường thêm khang trang.


Con nối lại đây những bờ vui
Bắc Nam xuôi ngược với miền núi
Tết đầu không ở nhà cùng mẹ
Bên bạn, bên bè con vẫn vui.


Mẹ ạ! quà xuân của năm nay
Con không về được trao tận tay
Có anh công nhân vừa kỳ phép
Viết vội trao anh cánh thư này.


Con biết xuân này mẹ sẽ nhắc
Sẽ đợi tin con đến hoài mong
Cũng như giờ này bao năm trước
Thổn thức mùa xuân đợi tin chồng.


Mẹ ơi! mẹ biết có biết gì không?
Hôm qua thêm một chiếc cầu xong
Chỗ này ngày xưa là con suối
Hò hẹn bao đôi nên vợ chồng.


Mẹ nhé bao giờ đường làm xong
Con sẽ về quê với chiến công
Dắt tay mẹ con ta cùng bước
Thăm lại ngày xưa với chiến trường.


Mẹ sẽ vỗ về, sẽ rất thương
(Xuân đầu con đón Tết xa quê hương)
Con trai của mẹ khôn lớn rồi
Thôi thư  rất vắn con dừng bút
Thương nhiều mẹ nhé! Con xa xôi.


Mẹ ấn nút Play để nghe ca sỹ Thùy Chi hát "Xuân này con không về". Con nhớ và yêu mẹ nhiều.
Sáng tác: Chu Hồng Đông
Mùa Xuân năm 2004

HẸN MỘT MÙA XUÂN

Mẹ ơi!
Tết này ai sẽ gói bánh chưng?
Đào mai nở mãi tận chân rừng
Ai người mang hoa về cho mẹ
Vắng con mẹ có khóc rưng rưng?

Thêm một mùa xuân con biệt xa
Chỉ lá thư thôi để làm quà
Nghe con kể chuyện bận công tác
Và những mùa xuân đã trôi xa.

Những mùa xuân ấy đã trôi xa
Con vui bên mẹ ấm mái nhà
Bánh chưng, rượu, mứt chiều hôm Tết
Nhộn nhịp đông vui bên chợ hoa.

Thêm một mùa xuân, thêm tuổi già
Con biết nhưng rồi xuân vẫn qua
Ngày này năm tới con về phép
Hạnh phúc, mẹ ơi! xuân đầy nhà.

Sáng tác: Chu Hồng Đông
Xuân năm 2005

Thứ Sáu, 22 tháng 7, 2011

NGẤU HỨNG VỚI NHẠC TRỊNH

PHÚT NGẤU HỨNG VỚI NHẠC TRỊNH CÔNG SƠN
                                                             (Thân gửi anh: N.H.S)

Chiều nay!

            Dù vẫn còn nhiều việc lắm, nhưng chưa "cháy nhà, chết người" nên bằng mọi giá, em phải đọc được File về Trịnh mà anh đã resend cho em. Có thể nói, đây là lần đầu tiên em biết đến di sản trên 200 bài hát của nhạc sỹ tài hoa họ Trịnh. Và đặc biệt, đó là có lời kèm theo những ca khúc và năm mà ông sáng tác. Em cũng như anh, chưa nghe hết cả gần 300 ca khúc ấy bao giờ vì có những ca khúc đến bây giờ vẫn còn gây nhiều tranh cãi trong cách hiểu về ca từ ... nên vẫn chưa được phổ biến tới người nghe trong nước.
Em đã dành thời gian đọc gần hết phần lời các ca khúc nơi trang 102 trở đi và sơ qua phần Luận nơi các trang 102 trở về trước. Thật cảm động anh à. Em như thấy trước mình một đoạn phim về quá khứ với Huế Mậu Thân qua bài "Bài ca dành cho những xác người"; rồi cảnh xơ xác bỏ xứ đi từ những năm 70-71 đến 75 với "Bên đời hiu quạnh" để những đôi yêu nhau, rồi xa nhau, rồi thấy bơ vơ khi "chiều một mình qua phố", qua những con đường cũ mà không còn thấy bóng cũ, người cũ, cảnh cũ rồi chợt nhận ra "có một dòng sông đã qua đời".
Sông và Núi những thứ tượng trưng cho một đất nước và dân tộc. (Sông núi nước Nam, vua Nam ở) ... Thế là một trong hai thứ mang tính biểu tượng ấy "qua đời". Với "Một con mắt còn lại" không nhìn được từ hai phía nữa hay buộc phải nhìn mọi thứ qua con mắt còn lại ấy liệu "còn thấy mặt người" không anh nhỉ? hay suốt kiếp này chỉ Tôn thờ một cái đẹp như "Diễm xưa" mà thôi ngay cả khi người ta "cúi thật gần" rồi vẫn nhòa đi trong trong lăng kính của một con mắt duy nhất ấy (Con mắt còn lại). Màn "đêm" buông xuống, người ở lại mơ hồ nghĩ về một hạnh phúc, hạnh phúc ấy không biết có thật không? nhưng nó cuộn trào như "đêm nằm mơ thấy ta là thác đổ".
Không ai trả lời được hoặc hoặc không dám dũng cảm trả lời. Chính thế "đêm bây giờ đêm mai", kẻ sỹ vẫn tự hồ mơ màng lại như thế. Sự thật là: "em đi bỏ lại con đường", có cố tìm cũng không thấy nữa đâu chính thế người ở lại "gần như niềm tuyệt vọng" khi cố chờ một hạnh phúc không bao giờ quay về... "Gia tài" để lại cho nhân thế hôm nay và mai sau là nước mắt. Buồn hay vui đều thể hiện bằng nước mắt cả.
"Em còn nhớ hay em đã quên" kỷ niệm ấy về một đất nước 4000 năm thoát thai thành Rồng với "Huế - Sài Gòn - Hà Nội". Quê Trịnh ở Huế vì thế ông xếp nó đầu tiên sau là Sài Gòn rồi Hà Nội. Nhưng từ khi "em đi rồi", với ông là phần hồn đã ra đi. Xác chỉ "ợ trọ" lại với đất trời này mà thôi. Ông không chạy theo phần hồn ấy vì cái gì đã lìa bỏ nhau rồi làm sao còn hòa hợp được nữa. Ông "hát cho người ở lại" bằng một chất giọng mới, chất giọng "hát ru" với: Rơi lệ ru người, Ru đời đi nhé, Ru đời đã mất, Ru em, Ru em từng ngón xuân hồng, Ru tình ... để rồi không còn ai nữa thì ta "Ru ta" trong "ngậm ngùi". Phải quên thôi. Quên một thời đã cũ, quên em, quên tình xưa. Như "Tình ca của người mất trí" vậy, vẫn hát, vẫn ca, vẫn "Nối vòng tay lớn" nhưng "Trí" thì "nghìn thu ở lại".
Nói là nói thế thôi, làm sao mà quên nổi. Những lúc "tình nhớ" lại quay về quá thênh thang với nỗi "sầu", "xót xa vừa"... Cuộc sống này là giấc mơ thôi, tình yêu cũng vậy, khi "dấu yêu tan theo" rồi ta vẫn phải sống. "Xin trả nợ người" những gì là Định mệnh của cái thủa "bống là người" để tất cả nhân sinh này bắt đầu một kiếp mới. Kiếp của thực - của hư - của vô lai - vô sinh - vô buồn - vô lo...
Thật đẹp đúng không anh Sơn? bài viết của tác giả BM, em sẽ đọc kỹ hơn vào ngày mai và những ngày sắp tới. Nhưng cảm ơn anh đã send cho em một tài liệu quý, một tác phẩm thâu tóm gần hết về thân thế, sự nghiệp của một người nghệ sỹ tài hoa thực thụ.
Thank you anh!
Sáng tác: Chu Hồng Đông
Năm 2010
Bài Viết có trích lại gần hết tên các ca khúc nổi tiếng một thời của Trịnh Công Sơn, cũng như kể lại câu chuyện tình đẹp nhưng đượm buồn của người nhạc sỹ tài hoa với ca sỹ Khánh Ly.
"Khi nào cuộc sống này thôi bế tắc, người đời sẽ thôi tìm về với nhạc Trịnh Công Sơn" - Nhạc sỹ Phạm Duy.