Con gái khóc, ngã nhoài ra mặt đất khi tập đi những bước đầu
tiên. Vì con là con gái, cần lắm sự trở che, vỗ về mỗi khi vấp ngã nên ba
mẹ đã dang rộng đôi tay đỡ con đứng lên và bước tiếp. Trên đường đời sau này
con gái nhé, lúc nào cần sự trở che hãy nghĩ đến mẹ và ba, dù không cùng con đi
tận cuối những con đường nhưng luôn là nguồn tiếp thêm cho con nghị lực.
Ba vẫn nhớ đã đọc đâu đó rằng, khi trẻ vấp ngã hãy để
trẻ tự đứng lên để rèn con tính tự lập, khi trẻ khóc không nên nựng nhiều làm
trẻ quen được nuông chiều dễ hư và quấy. Dặn với lòng sẽ nghiêm khắc với con
trẻ trong giáo dục con nên người, nhưng hôm nay, chứng kiến Chích Bông của ba
mẹ tập đi, con vừa đứng vững, bước chập chững đã ngã nhoài ra mặt đất. Con gái
mếu máo khóc, nước mắt lưng tròng. Vì con con là con gái, cần lắm sự trở che,
vỗ về mỗi khi vấp ngã nên ba mẹ đã dang rộng đôi tay đỡ con đứng lên và bước
tiếp.
Ở tháng thứ 10, Chích Bông của
ba mẹ đã tự mình vịn vào thành ghế và buông tay “tài… tài ….” đứng vững. Con
gái hiếu động nên muốn đuổi theo những thứ con bắt gặp phía trước mặt. Thế là
con gái liều nhấc chân bước đi. Nhưng
không, ngay ở bước đi đầu tiên ấy con gái đã vấp ngã rồi. Ba mẹ biết là con gái
đau lắm vì con gái của ba mẹ thường rất nghị lực, con rất ít khi khóc, ngay cả
khi tiêm phòng đau điếng con cũng chỉ nhăn mặt tý rồi thôi. Nhưng lần này ngã con
đã khóc! Đau đúng không con? Và ba tin là cả tủi thân nữa. Con vẫn tự mình làm
được mọi thứ như bò theo quả bóng tròn, xoay người khắp chiếu để tự tay túm
những đồ vật chung quanh mà con thích … thế mà bước đi đầu tiên sao khó vậy?! “Vạn
sự khởi đầu nan” con gái ạ, bước đi đầu tiên dù khó nhọc nhưng thật thiêng
liêng với mỗi con người. Bằng đôi chân nhỏ bé, giờ con có thể tự mình đi trên
những con đường dài phía trước.
Xót xa thấy con con ngã đau
nhưng trong lòng ba mẹ đã vui thầm, vì con gái trưởng thành thêm rồi, muốn tự
mình bước đi và khám phá thế giới xung quanh. “Ai nên không chẳng đôi lần vấp
ngã” nên con gái của ba mẹ à, đừng tủi thân vì ngay bước chân đầu đời con đã
chưa tự mình làm được nhé. Con hãy bình tĩnh nắm lấy tay mẹ và tay ba để bước
đi lại từ đầu. Thời gian, sự rèn luyện sẽ làm đôi chân con thêm cứng, rồi con
sẽ tự đi trên chính đôi chân của mình. Dù biết, ba mẹ sẽ không theo con hoài
trên mọi con đường con sẽ bước nhưng ba mẹ sẽ luôn dõi theo con, trên mọi lối
con đi. Và con gái à, sự thành công thật sự của mỗi con người là dám đứng dạy,
bước đi tiếp mỗi khi vấp ngã. Trong đường đời sau này cũng vậy, sẽ có những lúc
con gái vấp ngã, không có ba mẹ ở bên, nhưng hãy luôn nghĩ về ba mẹ con nhé, ba
mẹ sẽ tiếp thêm cho con nghị lực trong tinh thần để vượt qua những gian khó của
cuộc đời ./.
Viết: Chu
Hồng Đông
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét