Chủ Nhật, 23 tháng 10, 2011

KHÔNG GIAN SỐNG ... MỘT GÓC TRỜI RIÊNG

KHÔNG GIAN SỐNG CỦA CHU HỒNG ĐÔNG
Xin giới thiệu một góc rất nhỏ, rất riêng tư về không gian sống của tác giả Chu Hồng Đông.

Phòng khách của cả gia đình là không gian tiếp khách chung
Không quá lớn nhưng đủ để cho các họat động chung của 4 người trong gia đình
Phòng bếp được xếp sau cùng trong nhà là nơi quây quần cho các bữa tối.
Riêng Đông có một phòng khách rất nhỏ, nơi thường tiếp bạn thân
Dù là phòng khách nhưng nơi đây rất tĩnh lặng. Thường cũng là nơi Đông hay ngồi đọc sách, xem thời sự, và cất giữ các đồ lưu niệm.
Đông rất thích hoa hồng trắng vì vậy đôi khi Đông cắm một lọ trong góc phòng. Chiếc phòng khách bé nhỏ này cũng là nơi Đông giành thời gian để chơi với các bé con.
Và góc làm việc đơn sơ - nơi Đông thường ngồi viết về cuộc sống. Một chiếc bàn nhỏ, một ô cửa sổ nhỏ, một mảnh đời bé nhỏ ...
Ngộ nghĩnh với bé Ngọc Minh...

Và rất đáng yêu

Bài và ảnh: Chu Hồng Đông năm 2011

Thứ Sáu, 14 tháng 10, 2011

XIN TRẢ LẠI THỜI GIAN

NHỚ THƯƠNG BÂY GIỜ XIN TRẢ LẠI THỜI GIAN
Thanh Sơn - Là người nhạc sỹ của những bản nhạc viết cho tuổi học trò mà có những bản từ già tới trẻ đến giờ vẫn nhiều người yêu thích như :Nỗi buồn hoa phượng, Lưu bút ngày xanh, Phượng buồn, Thương ca mùa hạ ....; Là nhạc sỹ của dòng nhạc sỹ quê hương với những bản: Hình bóng quê nhà, Thương về cố đô , Hương tóc mạ non...; Là nhạc sỹ của dòng nhạc tình (nhạc vàng) với những bản: Hát nữa đi em, Xin trả lại thời gian... Trên cả ba bình diện ấy ông đều thành công và chiếm được cảm tình của công chúng chính từ sự gần gũi, bình dân của các sáng tác. 
Nay xem TN-PRBN-103, tôi mới hay tin nhạc sỹ đang bệnh nặng, ông bị tai biến và nằm bất động trên giường bệnh, tiếng nói yếu nhưng vẫn nhiệt tình kể cho khán giả nghe về xuất xứ bản "Xin trả lại thời gian" được ông viết để trả lại những kỷ niệm buồn vui cho người tình Đà Lạt, khi "Chi ly là hết. Xót xa nhiều cũng thế. Nhớ thương bây giờ, xin trả lại thời gian" ... Cùng cầu chúc cho người nhạc sỹ chóng bình phục sức khỏe, tôi chọn viết bài này, mượn tên một ca khúc của ông: Xin trả lại thời gian. 

(Tiếng hát ngọt ngào Như Quỳnh diễn tả lại "Xin trả lại thời gian" - Sáng tác: Thanh Sơn. Bản Quyền: Thúy Nga 103)
CẢM XÚC

Rồi tất cả sẽ qua thôi anh chẳng nhớ gì đâu
Cơn mưa cũ cuối chiều nhút nhát
Chiếc lá rơi và nỗi buồn em dẫm nát
Khoảnh khắc chờ, khoảnh khắc ngóng trông nhau

Tất cả sẽ qua thôi anh chẳng nhớ gì đâu
Câu thơ ấy chỉ còn em cất giữ
Chợt xao lòng khi qua vườn hẹn cũ
Kỷ niệm khép mình như con dế ngủ yên

Chẳng còn gì nữa cả chỉ còn em
Ngơ ngác đứng giữa hai miền khát cháy
Gió vẫn hát khúc tình ca ngày ấy
Ngôi sao xanh bay lạc giữa Ngân Hà

Tất cả chỉ còn lại dịu êm
Và cỏ dịu dàng và mây huyền thoại
Mùa hạ đến rồi bao giờ anh trở lại
Một mình em đứng đợi trước hiên nhà …

Sáng tác: Chu Hồng Đông - Năm 2002

Thứ Ba, 11 tháng 10, 2011

NỖI LÒNG CỦA MẸ ...

LÒNG MẸ

(Bạn ấn nút PLAY để cùng hát nhạc phẩm của Y Vân bản "Lòng Mẹ")
"Lòng Mẹ bao la như biển Thái Bình rạt rào,
Tình Mẹ tha thiết như dòng suối hiền ngọt ngào ..."

Câu hát trong bản nhạc "Lòng mẹ" sáng tác của Y Vân ấy đã thâu tóm gần như hết đức tính của mẹ: Bao dung, độ lượng, nhân từ và suốt cả một đời sống để lo cho chồng, lo cho con. Dấu hết những nỗi buồn trong đáy lòng - mẹ là nguồn sống, là nơi để con tìm về mỗi khi thành công hay thất bại trên đường đời. Khi con đủ khôn lớn cũng là lúc con đã gặp được nỗi lòng ấy của mẹ. Người phụ nữ sinh toàn con gái và không nhận được sự sẻ chia, cảm thương từ ba....

MẸ ĐỪNG KHÓC

Mẹ ơi! xin đừng khóc
Giờ ba đi với người
Bên nhau họ cười tươi
Và con còn lại mẹ.

Từ khi là tấm bé
Mẹ cho  con hiểu rằng:
"Đàn ông thích lăng nhăng
Đàn bà quen chờ đợi".

Hai mươi năm lệ rơi
Từng đêm con hiểu lắm
Phòng không  mẹ đợi chờ
Còn ba đi "công tác".

Có chi đâu là khác
Con gái hay con trai
Đều là một bào thai
Đều sinh ra và lớn.

Con cũng là phận gái
Hơn hai mươi tuổi đời
Hạnh phúc đang tới nơi
Tương lai thì mở cửa.

Sao ba không thấy thế?
Về nhà thôi hỡi ba
Trăm năm bởi tại ta
Đàn bà đâu có tội.

(Viết tặng mẹ - người phụ nữ sinh toàn con gái. Thái Nguyên - tháng 1 năm 2002).

Số phận cho mẹ là người sinh con một bề nhưng mẹ không bao giờ buồn vì điều ấy, vì các con đều trưởng thành sống có ích cho xã hội. Giữa các con mẹ cũng không bao giờ có sự phân biệt đối xử vì đứa nào mẹ cũng cưu mang 9 tháng 10 ngày, rồi ẵm bồng trên tay, lo cho từ giấc ngủ, bữa ăn, đi học rồi việc làm. Cả ba đứa con gái ấy có đứa nào không nhận được sự yêu thương ấy từ mẹ đâu. Và chúng con biết điều ấy...
(Ca sỹ Ngọc Sơn với nhạc phẩm "Nước mắt mẹ hiền" - Xin gửi tới mẹ lòng kính yêu của chúng con)
Nhưng có một chuyện buồn mà không bao giờ mẹ nói đó là mẹ không nhận được sự cảm thương của ba. Ba lúc nào cũng muốn một trong ba chị em phải có một đứa là con trai. Và phải chăng vì vậy, con gái út của ba mẹ - con lại tên là Nam. Và vì cái nếp nghĩ ấy, ba đã "âm thầm" đi tìm hạnh phúc riêng. Ngày bé, mẹ dấu chúng con điều ấy, những đêm "ba bên người khác" mẹ đợi cửa rất khuya. Con gái út hỏi mẹ, mẹ bảo mẹ đợi ba đi "công tác" về muộn, khuyên con đi ngủ trước đừng thức khuya như mẹ.... Cứ thế, hai mươi năm rồi, Ba vẫn đi  "công tác" và mẹ vẫn âm thầm là người  đi ngủ sau cùng để khóa cửa cho cả nhà. Hai mươi năm ấy là hai mươi năm lệ mẹ rơi trong khóc thầm - giờ con mới hiểu. Nhưng cả đời mẹ không bao giờ trách ba cả, âm thầm sống, âm thầm hy sinh san sẻ hạnh phúc và tình yêu của mình không đòi hỏi miễn để các con có một mái ấm gia đình. Hôm nay khi con đủ lớn để biết về sự hy sinh ấy con thấy thương mẹ nhiều hơn, "mẹ ơi  xin đừng khóc nữa nhé"! Chúng con luôn bên mẹ, yêu thương mẹ nhiều. Và một lời nhắn đến ba: Xin ba hãy quay về với hạnh phúc quanh ta. Khoa học đã chứng minh, sinh con trai hay con gái, người đàn ông là nhân tố quyết định hàng đầu cho giới tính bào thai ấy. Mẹ con không là người có tội, sao lại lỡ đọa đầy trong tòa án lương tâm ấy ... Cả nhà mình vẫn đợi ngày đoàn viên ba ơi.
Tôi viết bài này năm 2002 để tặng riêng mẹ nuôi, mẹ đỡ đầu - người "phụ nữ sinh toàn con gái" và chép lại lên đây với tấm lòng cảm thương cho mẹ, chúc mẹ sẽ vui và lại nhận được hoa hồng ba tặng ngày 20 tháng 10 - ngày phụ nữ Việt Nam năm nay.
Sáng tác: Chu Hồng Đông.

Thứ Hai, 10 tháng 10, 2011

THƯƠNG BA ...

TÌNH CHA
(Cùng lắng nghe nhạc phẩm "Tình Cha" - một trong số ít tác phẩm hay viết về tình cha - con trong nền tân nhạc Việt Nam)

BA TÔI

Tin ba ốm chiều nay con òa khóc
Nỗi nhớ nhà tìm đến trong mắt trong
Ba ơi ba! cả đời ba vất vả
Lam lũ quanh năm nuôi một dáng lưng còng.

Chắc vẫn thế như mọi lần ba nhỉ?
Cơn gió mùa tìm đến nỗi đau xưa
Ba mươi năm sau mùa ba chiến đấu (1975 - 2005)
Viết thương này còn nhắc chuyện ngày xưa.

Ký túc xá cuối tuần bè bạn về hết quê
Tin ba ốm nhưng con không về được
Ba nhớ nhé, mùa đông sương tuyết trắng
Mặc áo này con gửi nắng cho ba.

Một mùa đông, một năm sắp trôi qua
Con học xa nhà đếm từng ngày qua vội
Nước mắt chảy xuôi, nhớ từng ngày ba đắm đuối
Lo cho con từng giờ khi con vắng bên ba.

Đêm nay phương xa, nhận tin nhà ba ốm
Con thức trọn đêm dài mong đêm mãi đừng đêm.

(Viết tặng nội - Cựu Chiến binh Tiểu đoàn 307 - năm 2005, một ngày cuối đông nghe tin nội đau) 
Sáng tác: Chu Hồng Đông - Năm 2005

Thứ Tư, 5 tháng 10, 2011

CHAT VỚI CHU HỒNG ĐÔNG (Phần 4)

Năm 2008, tác giả Chu Hồng Đông cho ra mắt bạn đọc tập tự truyện "Chat với Chu Hồng Đông" gồm nhiều bài viết kể về những câu truyện quanh đời sống của tác giả, những lá thư cho người thân, những tâm sự về cuộc sống hay những đoạn văn về đời sống nghệ thuật, qua đó thể hiện một góc tâm hồn tác giả, một khát khao cuộc sống hạnh phúc, an bình, thanh thản. Xin gửi tới bạn đọc một phần nhỏ trong tập sách ấy ....
KHÔNG THỂ LÃNG QUÊN
Mai tôi dọn nhà để sửa. Vài tiếng đồng hồ nữa là sang ngày mới rồi, mà đống đồ đạc lỉnh kỉnh vẫn chưa dọn xong. Nào quần áo, đồ lưu niệm, sách vở, giầy dép ... đến bao nhiêu cái hộp rồi mà vẫn chưa đủ. Sao nhiều đến thế nhỉ?! Định sắp lại đống giấy tờ, bản thảo sáng tác ngày xưa những gì không cần nữa tôi sẽ bỏ đi. Rồi trong cái đám giấy ấy, tôi thấy một trang dòng chữ lạ, không phải chữ tôi, thế là ngấu nghiến đọc. Vui làm sao vì đó là một mẩu thư của cô em tên Nguyệt - quê Lào Cai, xưa xuống Thái Nguyên học Đại học có ở nhà tôi. Hóa ra ngày ấy, mỗi khi tôi có sáng tác một tác phẩm gì mới, cô bé lại "mượn trộm" đám bản thảo ấy xem trước, thẩm định qua cái mà tôi vẫn gọi là thơ ấy. Thực ra trong đám bản thảo ấy nhiều bài tôi sau này có thời gian sửa lại mới được gọi là thơ, và cô bé có lẽ là người được tôi đọc cho nghe nhiều nhất các tác phẩm khi tôi viết hoàn chỉnh ấy, cả những lúc chính tôi lý giải, bình nó nữa, để cắt nghĩa những gì tôi đã nghĩ ...
“Anh Đông ơi ! thơ anh hay lắm, em nói chân thành đấy, những lúc buồn em lại sang phòng anh “mượn trộm” quyển thơ về đọc. Thơ anh buồn nhưng sâu lắng. Em thích những bài thơ buồn của anh, nhất là những bài thơ nói đến Tình yêu tan vỡ hoặc những bài nói về cuộc sống nghèo túng quẩn quanh. Ôi! bài nào em cũng thấy hay anh Đông ạ. Đọc bài nào em cũng thấy trĩu lòng chẳng biết vì sao nữa. Nhiều lúc đọc đọc xong em nghĩ : Tại sao “lão” này viết hay thế nhỉ, cứ như nhà thơ đích thực ý. “Ghét nhỉ ?”. Em không lịnh anh đâu, nói thật tự đáy lòng đấy.
Anh Đông ơi! Nếu sau này anh em mình không còn gặp nhau nữa, anh nhớ gửi thơ cho em nhé. Địa chỉ mong thư và thơ anh là : NTN khu 3- TT Phố Ràng – Bảo Yên- Lào Cai.
Chúc anh mãi sáng tác nhiều và sáng tác hay!”
(Trích thư Nguyệt - Lào Cai viết năm 2003)
Giờ này thì cả tôi và cô bé công việc bận bịu lắm rồi, cũng ít có thời gian để nghĩ về cái kỷ niệm ấy. Tôi chép lên đây mẩu thư xưa gom nhặt được từ quá khứ. Xin cầu chúc những an bình cho cô bé nơi xa, dù giờ này tôi biết cô bé không còn là cô bé của ngày xưa nữa, giống như tôi đã không còn là một "nhà thơ" như trong cách gọi của nhiều người ....
Sáng tác: Chu Hồng Đông
Trích trong tập "Chat với Chu Hồng Đông năm 2008