Thứ Năm, 23 tháng 8, 2012

NGÀY VUI

NIỀM VUI CỦA NÓ ...
Thái Nguyên, ngày 22 tháng 8 năm 2012. 9h sáng.


Sau một đêm mưa, Thái Nguyên dịu dàng như vừa được tắm mát vậy. Sau một đêm say, nó tỉnh dạy đi làm còn chếnh choáng. Nhưng hôm nay là một ngày đặc biệt với nó. Ngày nó nhận được Quyết định chính thức từ Sở Nội vụ bổ nhiệm nó vào ngạch công chức 01.003. Quyết định số 664/QĐ-SNV ký ngày 3 tháng 8 năm 2012.
Nó cầm tờ Quyết định trên tay tủm tỉm cười thầm như những lần nó vui. Không biết trong đầu nó lúc này nghĩ gì nhỉ? Cảm ơn ba mẹ sinh ra nó chăng? Cảm ơn lãnh đạo cơ quan thời gian qua đã tạo điều kiện cho nó có thời gian ôn thi và thử sức chăng? Cảm ơn các anh chị, em đồng nghiệp và bạn bè suốt một thời gian vừa qua luôn động viên nó ôn và thi dù kết quả là tốt hay xấu chăng? Không biết nữa, hạnh phúc trong nó vỡ òa rồi. Có lẽ là tất cả những điều ấy.
Quay về với Tết, nó đề ra 3 mục tiêu cho năm nay: Kết nạp Đảng – Công chức – Lấy vợ. Lần lượt hai thứ mục tiêu ấy nó đã làm được rồi, chỉ còn hạnh phúc riêng thôi. Đúng là duyên số. Mà nó luôn buồn về chuyện duyên số. Trông nó cũng không đến nỗi nào nhưng ông trời cho nó toàn những cô đơn cả?!
Quay về với mấy tháng trước, Khi David luôn động viên nó thi công chức bằng những chỉ tiêu khiến đôi khi nó nản. Nó nản vì David luôn kỳ vọng vào nó quá nhiều mà nó thì biết sức mình hữu hạn. Nó vẫn trêu David, thi công chức mà trượt nó về đi buôn hoa quả hay cháo lòng, mà nó chọn ngồi bán ngay cổng UBND tỉnh để mỗi lần David cưỡi xe ô tô qua đều phải rỏ nước mắt vì thương hại nó !? Tất nhiên những điều ấy là nói cho vui vì nó không phải là con người của thị trường, nó không có duyên bán hàng và càng không biết gì về thị hiếu và marketing cả.
Thế là hôm nay thêm một mục tiêu nó đề ra trở thành hiện thực. Bình thường nó ít nói về nó lắm nên khi nó nói nó đề ra 3 mục tiêu trong năm Nhâm Thìn này mà lần lượt các mục tiêu ấy nó đều không làm được thì nó sẽ suy sụp mất. Nó vốn nhậy cảm mà.
Một ngày thu thật đặc biệt với nó. Trước mắt nó còn phải phấn đấu rất nhiều trong cả công tác và trong cả cuộc sống nữa. Mà tôi tin nó làm được vì nó rất chuyên cần, hiền lành, phúc hậu...
Chu Hồng Đông

Thứ Tư, 1 tháng 8, 2012

XIN CHÀO TUỔI 30 !

VIẾT CHO NGÀY 30 NĂM TRƯỚC TÔI CHÀO ĐỜI ...
30 tháng 7 năm 2012, tôi bước vào tuổi 30 của đời người. Mẹ vẫn nhắc lại ngày sinh ra tôi, một ngày mùa hè đặc biệt. Ngày 30 tháng 7 năm 1983, một ngày mưa gió, thành phố Thái Nguyên ngập trong bể nước.... Ngày ấy, theo lời mẹ kể, chín tháng trong bụng, tôi hiền như cục thịt, không hay ngọ nguậy như cái cảm giác mà nhiều bà bầu hay cảm nhận được về đứa con yêu của mình. Một tháng sau khi rời quê về thành phố này sống, mẹ một mình đi trạm y tế thành phố để sinh tôi. Ngày ấy Thái Nguyên mưa lụt. Bố đi công tác. Bố làm nghề lái xe cho sếp mà. Ở nhà một mình mẹ ôm bụng đi đẻ. Tôi chào đời không tiếng khóc vì "tràng hoa cuốn cổ" làm mẹ càng sợ sinh ra một bọc thịt. Sau vượt cạn mẹ chồm dạy nhìn tôi, sờ từng chi tiết nhỏ của đứa con vừa chào đời. Rồi thằng bé cũng o oe, tiếng khóc đầu tiên, báo hiệu sự sống, nó kêu như con mèo con vậy, mẹ vẫn hay kể lại thế mỗi lần kể về cái cảm xúc đầu tiên được làm mẹ. Mẹ luôn nhắc tôi may mắn sống được là nhờ có cô bác sỹ đỡ giỏi tên Phấn gì đó. Sau này, có đôi lần mẹ muốn tìm lại cô bác sỹ ấy để cảm ơn vì đã cứu sống tôi khi bị ngạt, nhưng cô bác sỹ tên Phấn đã chuyển công tác hay về hưu rồi, không gặp được.
Ngày bé, tôi không quen sinh nhật có bạn bè bên cạnh. Thường đó chỉ là ngày giành cho gia đình tổ chức. Vì tháng 7 vẫn trong kỳ nghỉ hè mà. Lớn lên cũng vậy, sinh nhật thường là ngày cả nhà tụ tập ăn uống, ít bạn bè nhắc tới. Và nữa, những ngày sinh nhật đã qua ấy hầu hết cũng là những ngày Thái Nguyên có mưa lớn.
Tôi đã đón tuổi 30 thế nào?. Hì. Tôi là một người sống dung dị. Luôn tìm những thứ nhẹ nhàng, thanh bình theo cách mà người ta hay nói là "sống chậm". Chính thế nhiều khi những thứ đơn giản, không cầu kỳ, khoa trương lại làm tôi hạnh phúc. Buổi sáng hôm ấy, tôi dạy sớm như mọi ngày, đi làm. Đầu tiên là tin nhắn của chị Thịnh. Chị luôn giành cho tôi những bất ngờ trong cuộc sống. Hai chị em thân nhau vì có cùng sở thích đi chùa cầu An... Rồi thứ nhì là chị Hường gọi điện chúc mừng. Điều này bất ngờ thật! Làm sao chị biết được ngày sinh của tôi cơ chứ! Hai chị em thân nhau, nhưng không bao giờ hỏi nhau về tuổi tác và ngày sinh nhật cả - vì cả hai đều sợ đụng vào cái tuổi không còn trẻ nữa. Nhưng chị bảo tình cờ, hôm xem điểm thi công chức của tôi nên nhớ ra ngày sinh. Đúng là bà chị tâm lý thật. 15 phút với bao điều chúc và câu chúc cuối cùng vẫn là mong tôi sớm tìm được một nửa còn lại cho mình. Trời! chị bao dung thật, không lo cho mình chỉ lo cho đám em...3h chiều, anh Thành gọi điện chúc mừng sinh nhật. Anh bảo không có tiền nên tặng tôi một trầu Bia Pháp (viết lại theo nguyên văn câu nói của anh Thành) và bằng mọi giá tôi phải nhận món quà ấy, dù 3h chiều đang là giờ làm việc, nếu không có việc quan trọng thì cũng ít ra khỏi cơ quan vào giờ này. Nhận lời tôi đã ra quán 20 phút để  nhận món quà đặc biệt ấy. Say mất, bia ngon dễ uống nhưng nặng gần như rượu ... Quay về cơ quan làm việc, rồi trời đổ mưa to như trút. Ngày 30 tháng 7 mà, ngày ấy thường là mưa lớn theo kinh nghiệm của tôi. Mẹ dặn về ăn cơm vì mẹ chuẩn bị cơm từ chiều. Sinh nhật năm nào mẹ cũng làm một mâm cơm có các món ăn tôi thích. Hì, mà sở thích của tôi thì chẳng gì đặc biệt toàn những món dễ làm và đồng quê cả ...
8h tối mưa chưa dứt nhưng mấy chị em hàng xóm nhất định lôi nhau đi hát mừng sinh nhật và thế là một tối sinh nhật vui vẻ với nhiều bạn bè diễn ra để đón tuổi 30 của tôi bằng một mini show văn nghệ. 30 - Tuổi mà các cụ bảo "đang xoan"?! Bạn Trang và em Huyền thật cẩn thận khi là người mang đến cho tôi chiếc bánh ngọt với dòng chữ "Hello tuổi 30 CHĐ". CHĐ (xê - hát - đê) ký hiệu mà những người quen hay dùng để đặt nickname cho tôi Chu Hồng Đông. Cuộc hát tàn thật muộn, khoảng 11h đêm. Nghĩa là cách nay 30 năm, 1 giờ đồng hồ nữa tôi chào đời, vì tôi sinh đúng 12 giờ đêm mà. Đêm về nhà, nằm say rượu. Trong đầu hiện về những kỉ niệm thật đẹp của 30 năm đã qua. 30 năm ấy có gần 15 năm tôi cầm bút viết, sáng tác những thứ mà tôi thích, và giờ là trang nhật ký mạng, blog này. 30 năm ấy những gì vui, những gì buồn, những gì thất bại, những gì thành công hình như tôi đã đều trải qua cả. Có thể nó là bình thường với nhiều người nhưng trong tôi đó là dấu ấn. Dấu ấn của 30 năm cuộc đời.
Hậu sinh nhật.
Trưa ngày 31 tháng 7, anh Thắng gọi điện:
- Chúc mừng sinh nhật thằng em, anh đợi chú đến 10h đêm mà không mời anh đi uống rượu ?
- Ha ha. Hai anh em cùng sinh nhật trong tháng 7 nên hay trêu nhau.
Chiều ngày 31 tháng 7, Anh Đức gọi vào giờ gần hết chiều, giọng vô cùng hình sự:
- Chú Đông à, anh hỏi cái. Chú có quen ai sinh vào ngày cuối cùng của tháng Bẩy không?
- Có, em biết một thằng nhưng nó sinh ngày hôm qua ....
Hai anh em cùng phá lên cười ha ha vì sướng. Anh Đức rủ đi uống bia hậu sinh nhật nhưng thú thật trong người rất mỏi nên tôi hẹn anh dịp gần nhất. Cuộc sống đơn giản và hạnh phúc là thế, đôi khi chỉ cần một sự động viên nhưng mang lại bao phấn trấn qua một tiếng cười ....
30 rồi nhỉ? còn bao việc chưa làm được nữa của đời người. Tôi thầm đếm trong đầu những dự định ấy và xây dựng cho mình một kế hoạch nhỏ, kế hoạch của tuổi 30. Và để thời gian, chỉ có thời gian thôi trả lời cho những dự định ấy. Hiện thực hay Mơ hồ? Thực tế hay Viển vông? Lãng mạn hay Trần tục? ... hay dung hòa cả hai thái cực ấy để mỗi bước đi trên đường đời này không còn cảm giác quá nặng nề.
CHĐ viết cho ngày sinh nhật cuối tháng 7 năm 2012.