QUÊ HƯƠNG NẾU AI KHÔNG NHỚ SẼ KHÔNG LỚN NỔI THÀNH NGƯỜI …
“Qua nửa đời phiêu dạt, con lại về úp mặt vào sông quê” câu hát ấy đã bao lần để lại trong tôi xúc cảm. Và hôm nay, sau 3 năm chưa về lại quê hương của “rừng cọ đồi chè đồng xanh ngào ngạt” tôi lại có dịp trở về với những gì thân thương nhất. Cái mà người ta gọi là “Quê hương mỗi người chỉ một” trong một chuyến đi với đầy đủ những trải nghiệm giữa núi rừng Việt Bắc thân thương và hòa cùng nhịp đập của người dân vùng núi. Điểm dừng chân đầu tiên là con suối vào bản. Con suối với làn nước trong vắt nhìn rõ từng hòn sỏi cuội, từng đàn cá li ti bơi lội và âm thanh đặc trưng róc rách, gợi nhớ bao kỉ niệm của những ngày thơ ấu, trốn nhà ra suối tắm …
“Qua nửa đời phiêu dạt, con lại về úp mặt vào sông quê” câu hát ấy đã bao lần để lại trong tôi xúc cảm. Và hôm nay, sau 3 năm chưa về lại quê hương của “rừng cọ đồi chè đồng xanh ngào ngạt” tôi lại có dịp trở về với những gì thân thương nhất. Cái mà người ta gọi là “Quê hương mỗi người chỉ một” trong một chuyến đi với đầy đủ những trải nghiệm giữa núi rừng Việt Bắc thân thương và hòa cùng nhịp đập của người dân vùng núi. Điểm dừng chân đầu tiên là con suối vào bản. Con suối với làn nước trong vắt nhìn rõ từng hòn sỏi cuội, từng đàn cá li ti bơi lội và âm thanh đặc trưng róc rách, gợi nhớ bao kỉ niệm của những ngày thơ ấu, trốn nhà ra suối tắm …
“Hôm nay về thăm nhà, dừng chân lối quen xưa. Đây vẫn cây cầu cũ, kia mấy rặng tre ngà” … Trên cây cầu đá cũ, ngồi hất từng làn nước mát tung bay thật đẹp. Quê nhà đã rất gần.
Trời nắng quá, núp dưới tán cây cọ che bóng mát và tranh thủ ghi hình làm kỷ niệm và ngắt những lá cọ làm ô che nắng, râm mát đường ta đi …
Đường lên bản gặp chú ngựa đang thồ hàng. Phương tiện duy nhất hữu dụng khi vượt những con đèo dựng đứng về bản ….
Hết qua suối lại qua một khe nước … Nguồn nước sinh hoạt duy nhất của bà con vùng cao
Về tới nhà, bắt tay vào công việc như người nông dân thực sự. Nắng hè oi ả, nhưng công việc luôn mang lại niềm vui, mệt nhưng trên môi vẫn nở những nụ cười …
“Thủa còn thơ ngày hai buổi đến trường. Yêu quê hương qua từng trang sách nhỏ. Ai bảo chăn trâu là khổ. Tôi mơ màng nghe chim hót trên cao”. Hăng say phơi ngô tranh thủ với nắng hè …
Ghi thêm vào hành trang trở thành người một trải nghiệm sống trên vùng quê hương Định Hóa, Thái Nguyên
Từ đây còn 39 km đường bộ nữa là đến đất Chợ Đồn, tỉnh Bắc Kạn
Hết một ngày với vùng cao Định Hóa, quà quê mang về thành phố là hai trái bưởi đầu mùa xanh ngắt vỏ. “Quê hương là chùm khế ngọt”
Trốn xa phố phường nhộn nhịp đông vui, phút hòa mình với thiên nhiên miền núi, đã để lại trong tôi nhiều kỉ niệm mà sau này khó phai dấu trong hành trang vào đời. Hay nói như nhà thơ ĐTQ là “quê hương nếu ai không nhớ, sẽ không lớn nổi thành người” …
Bài và ảnh: Chu Hồng Đông
Định Hóa, Thái Nguyên, ngày 15 tháng 7 năm 2012.